Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 29


Nàng vẫn luôn muốn ở cùng tỷ tỷ, còn muốn cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, chính là bởi vì nàng muốn nhìn xem tỷ tỷ nhiều một chút.

Qua mấy năm nữa là tỷ tỷ phải xuất giá rồi.

Đời trước quan hệ tỷ muội của các nàng không tốt, nàng không có hảo hảo mà đối xử tốt với tỷ tỷ, cho nên đời này khi trở lại, nàng lúc nào cũng muốn ở bên cạnh để đền bù.

Chính là nàng lại quên mất, tỷ tỷ của mình cũng còn phải học tập.

Tỷ còn phải học cầm kỳ thi hoạ, thơ từ ca phú, còn muốn học tập cách thức quản gia.

Hiện giờ thân phận của tỷ tỷ đã là đích trưởng nữ của Thẩm phủ, về sau nhất định sẽ phải gả đến huân quý thế gia.

Nếu giờ còn không học tập quản gia cho tốt, về sau nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Nhưng từ lúc Thẩm Thanh Từ trở về, tỷ tỷ vẫn luôn mang nàng theo.

Còn tự mình dạy vỡ lòng, chăm lo từng bữa ăn cho muội muội.

Thời gian một ngày cơ hồ đều đặt hết lên trên người muội muội rồi, đâu còn thời gian để đi học tập những thứ khác nữa.
Nếu một cái quý nữ mà không hiểu cầm kỳ thi hoạ, không biết thi từ ca phú, không biết cách quản gia.

Vậy về sau truyền đi còn không bị người ta cười cho rụng răng sao?
“Thực xin lỗi, cha,” nàng che lại khuôn mặt nhỏ của chính mình, thực hổ thẹn, “A Ngưng sai rồi.”
Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, Thẩm Định Sơn đối nữ nhi hiểu chuyện, rốt cuộc cũng là vui mừng.

Bất quá, hắn biết đứa nhỏ này là được vong thê dạy dỗ tốt, lại thêm khi còn tuổi nhỏ nàng đã phải chịu quá nhiều khổ, cho nên cũng là thập phần biết suy nghĩ hơn người khác.


Có thể ở cái tuổi này, hiểu được nhiều như thế, quả thực là không dễ dàng.

Kỳ thật hắn vẫn là hy vọng tiểu A Ngưng của hắn tùy hứng một ít, cũng là thích nháo một ít.

Nhưng không, nàng lại cứ chính là một cái hài tử ngoan, không để hắn phải lo lắng điều gì.

Nhưng nàng cứ như vậy, hắn lại càng đau lòng, bởi vì hắn càng nhớ đến khoảng thời gian 4 năm đã bỏ lỡ kia.
Thẩm Định Sơn để nữ nhi chơi ở một bên, còn hắn lại tiếp tục xử lý công vụ của mình.

Thẩm Thanh Từ cũng không phải là nhất định phải có cha chơi cùng thì mới được, một mình nàng cũng tự chơi vui đến quên đất quên trời.
Đương nhiên Thẩm Định Sơn cũng là người nói được làm được.

Hắn tìm người chuyên môn để làm bảng hiệu cho Thẩm Thanh Từ.

Sau đó, hắn lại mời một cái ma ma ở trong cung tới, để bà chuyên môn dạy quy củ cho hai nữ nhi.

Tuy rằng A Ngưng còn nhỏ, hắn không vội, bản thân hắn cũng không đành lòng để nữ nhi còn nhỏ tuổi như vậy phải đi học những thứ đó.

Hơn nữa tiểu A Ngưng của hắn từ trước đến nay quy củ cũng là thập phần tốt rồi.

Nhưng mà đại nữ nhi Thẩm Thanh Dung lập tức sẽ đến tuổi phải đính hôn rồi.

Trước kia nàng chỉ là thứ nữ, hắn cũng sẽ không phải vì nàng mà tốn quá nhiều tâm tư.


Là thứ nữ, nàng không có khả năng sẽ được gả tới bên trong các môn hộ cao.

Nhưng hiện tại, nàng đã được viết tên dưới danh nghĩa của thê tử hắn, trở thành đích trưởng nữ Thẩm phủ, cũng chính là đích trưởng nữ của đại tướng quân thống lĩnh một nửa binh mã của Đại Chu.

Như vậy, về sau tự nhiên nàng sẽ không gả đến nhà quá kém.
Nếu là gả vào gia đình giàu có, như vậy thứ cần phải học là rất nhiều.

Tuy rằng nói hắn là một cái đại quê mùa, nhưng hắn thừa biết, có một số thứ hắn không thể dạy được, nhưng hắn hoàn toàn có thể mời người đến dạy thay.
Về phía Thẩm Thanh Từ, ngày hôm sau đã mang trên lưng túi xách mới của mình, bị nãi ma ma lôi kéo tay nhỏ đi phủ học nơi đó.
Nơi đó có phu tử chuyên môn do Thẩm Định Sơn mời đến, cũng là người học thức uyên bác nổi tiếng trong nhân gian.

Nếu không có thân phận của Thẩm Định Sơn, lấy thân phận của người Thẩm gia, chỉ sợ cũng không thể mời đến phu tử tốt như vậy.
Đương nhiên hiện tại chính là tiện nghi cho người ở nhị phòng bên kia, bởi vì hài tử của Thẩm Định Sơn bên này đã không còn qua bên kia đi học, bất quá hiện tại nhiều một cái Thẩm Thanh Từ.

Như vậy, Thẩm Định Sơn cũng không có cảm giác là phu tử này hắn mời mất công.
Lúc nãi ma ma mang theo Thẩm Thanh Từ đến, lúc này phủ học đã đầy những học sinh khác, bọn họ đều giống với thường ngày, đang cùng đọc sách với phu tử.
Mà lúc này, ở trong phủ học có đích trưởng nữ của đại phòng Thẩm gia Thẩm Nguyệt Thù, còn có thứ nữ nhị phòng Thẩm Nguyệt Nhu và Thẩm Nguyệt Mãn.

Ngoài ra còn có con cái của bà con người Thẩm gia, thượng vàng hạ cám có đến mấy chục người.

Thẩm Thanh Từ nhìn thẳng đĩnh đạc bước tới, sau đó hướng phu tử hành lễ.
“Thanh Từ bái kiến phu tử.”
Thanh âm mềm mại của tiểu hài tử bản thân đã khiến cho người khác cực kỳ thích, lại thêm bề ngoài là một cái hài tử ngoan ngoãn đáng yêu, tự nhiên phu tử cũng là vui trong lòng.

“Ngươi liền ngồi ở chỗ kia đi.”
Phu tử chỉ đến cái bàn bên cạnh Thẩm Nguyệt Thù của đại phòng, vừa đúng lúc cái đó đang trống.
“Tạ phu tử.”
Thẩm Thanh Từ lại là quy củ hành lễ, Đại Chu trọng hiếu, trọng lễ, trọng mạo.
Nơi này đời trước nàng cũng đã đến học.

Tuy rằng nói nàng không phải là quá thông minh, chính là nhiều năm đời trước chăm chỉ, nên sau này lắng đọng lại, mới có nàng hiểu biết của hiện tại.
“Phu tử, ta không cần cùng cùng nàng ngồi chung.”
Thẩm Nguyệt Thù từ trước đến nay đều là bị cha mẹ chiều hư, hơn nữa lại là đích nữ nhi của đại phòng, cho nên trong nhà đều được sủng ái nhất, ngay cả lão phu nhân cũng là thập phần yêu thích nàng.

Cũng bởi vậy mà đã đem nàng dưỡng thành tính tình kiêu căng một ít.

Đương nhiên tính tình như vậy cũng thực giống với tính tình của Thẩm Thanh Từ ở đời trước.

Hai người về sau quả thực càng giống như là thân tỷ muội, cũng là hai kẻ cực bừa bãi, hành động hồ đồ.

Bất quá nhân gia vẫn là thông minh hơn so với Thẩm Thanh Từ.

Ít nhất, nàng ta có một mẫu thân vì nàng ta mà tính kế khắp nơi.

Cuối cùng ỷ vào thân phận như vậy mà nàng ta gả thực tốt.

Nhưng đến lúc Thẩm Thanh Từ gặp nạn, lại không có thấy nàng ta duỗi tay qua giúp đỡ lấy một lần.

Mà tỷ tỷ Thẩm Thanh Dung của nàng, vì cái muội muội này mà ngay cả tính mạng cũng đều không còn.
Có chút người có thể kết giao, có chút người lại là không thể.
Cả đời này, Thẩm Thanh Từ liền không có nghĩ tới muốn cùng nữ nhân như Thẩm Nguyệt Thù kết giao.

Nàng cũng muốn xem một chút, đời này không có quen thân với tướng quân phủ đích nữ là nàng, không có sự giúp đỡ của hài tử được cha sủng ái nhất, vậy vị Thẩm đại phu nhân kia còn như thế nào giúp nữ nhi tìm được một tương lai tốt đây?

“Đây là hài tử nhà ai?” Lúc này một cái trung niên nữ tử đi vào, khuôn mặt có vẻ là người thành thật.
Đây là Tần ma ma, là bà vú của Thẩm Thanh Dung cùng Thẩm Văn Hạo.

Hôm nay bà đặc biệt tới đây bởi Thẩm Thanh Dung lo lắng muội muội không thích ứng được bên này.
Cũng may là Tần ma ma đến đây, nếu không sẽ còn không biết, nguyên lai ở bên trong phủ học này, thế nhưng còn có người khi dễ đích nữ Thẩm gia.

Tần ma ma chính là bênh vực người mình, đem chủ tử của mình còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Nàng sao có thể cho phép người khác khi dễ Thẩm Thanh Từ, đây chính là tướng quân phủ, mà không phải Thẩm phủ.
Một bên một cái ma ma khác vội vàng tiến lên, “Tần ma ma hảo, đây là đích trưởng nữ của đại gia nhà ta.”
“Nga, Thẩm gia?”
Tần ma ma một ngụm một cái Thẩm gia, căn bản không có đem Thẩm Nguyệt Thù trở thành người của tướng quân phủ.

Đương nhiên bà cũng nhìn người của Thẩm phủ không vừa mắt, một đống sâu mọt, ăn của tướng quân phủ, ở tướng quân phủ cũng đã không nói, vậy mà còn muốn đánh chủ ý lên thân phận con vợ cả của tướng quân.

Nói ra thật đúng để người ta chê cười.

Tần ma ma thân phận kỳ thực cũng không giống với các ma ma khác.

Bà là cô mẫu của Thư di nương, sau khi Thư di nương mất, bà liền ở lại trong phủ này chăm sóc cho đôi song sinh.

Cũng vì vậy, Lâu Tuyết Phi đối với hai đứa nhỏ tốt, bà đều ghi tạc ở trong lòng.
Sau khi Thẩm gia gặp nạn, Lâu Tuyết Phi lại ôm theo nữ nhi mới một tuổi dẫn những tên cướp đó rời đi để lại bà mang theo đôi song sinh sống lang bạt bên ngoài.

Sau họ được tướng quân tìm về.

Tần ma ma cũng không phải là loại người không biết nhớ ân.

Bà thương đôi song sinh của Thẩm gia, đương nhiên cũng là thương Thẩm Thanh Từ tuổi còn nhỏ mà đã không còn mẫu thân..

Bình Luận (0)
Comment