Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 87


Nàng trở về, là vì cứu người nhà của chính mình, không phải là để hại người nhà chết sớm siêu sinh.
Nếu bởi nguyên nhân tại nàng, làm cho người nhà lại bị người khác tính kế.

Như vậy nàng còn không bằng cứ như lúc trước chết rồi đi.
Nàng bước tiểu chân béo của chính mình chạy ra ngoài, nếu hiện tại có thể lăn mà nói, nàng khả năng thật đúng là cũng sẽ lăn, bởi vì lăn so với chạy nhanh hơn nhiều a.
Nàng cũng chưa từng bao giờ muốn oán trách bản thân mình như hiện nay, hận hai chân của chính mình đều là ngắn nhỏ, như thế nào mà một đoạn đường ngắn như vậy, chạy mãi cũng là không xong a.
Hà ma ma vừa thấy Thẩm Thanh Từ chạy, người cũng là vội vàng đuổi theo.

Nhưng mà lúc này Thẩm Thanh Từ đã chạy ra khỏi cửa, hướng về viện của người Thẩm gia bên kia mà chạy tới.

Nếu giữa hai viện mà không có tường ngăn mà nói thì đi lại cũng là gần, từ Thẩm gia qua bên này cũng là vài bước chân.
Trước kia hai nhà cũng đều là ăn chung một phòng bếp.

Phòng bếp lớn của bọn họ bên này cũng đều nấu ăn cho cả người của Thẩm gia bên đó, mỗi bữa đều là đầy đủ đưa qua.
Nhưng mà người của Thẩm gia bên kia lại quên ơn, không nhớ gì đến người đã cho bọn họ ăn, bọn họ ở, còn luôn tự coi mình là chủ, muốn quản đến cả việc của nhà bọn họ ở bên này.
Cuối cùng còn đem nàng bắt lại, muốn lừa gạt nàng, đến lúc đó làm tiền tài của tướng quân phủ toàn bộ đều là đưa cho bọn họ đi.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới mình trộm gà không những không được, đến cuối cùng còn bị gà mổ cho một cái vỡ đầu chảy máu.
Hiện tại tám phần người của Thẩm gia bên kia hẳn là biết Thẩm Định Sơn đã trở về, chắc rằng bọn họ đang thương lượng đối sách.

Chỉ là bọn họ vĩnh viễn đều không có khả năng tưởng tượng được, Thẩm Định Sơn so với trong tưởng tượng của bọn họ biết đến lại nhanh đến như vậy, cũng là nhanh chóng tìm qua đây muốn báo thù.

Thời điểm Thẩm Thanh Từ chạy tới liền ngủi thấy trong không khí phiêu đãng một cỗ mùi máu tươi.
Không tốt, cha nàng hình như là đả thương người.
“Cha……”
Nàng vừa chạy vừa lớn tiếng kêu.

Khi nàng chạy tiến vào liền nhìn thấy cha nàng cầm trong tay thanh đại đao đã nhuốm máu, mà trên mặt đất cơ hồ là máu chảy thành sông.
Thẩm Thanh Từ cảm giác được da đầu của chính mình tê dại, trong lòng cũng là không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không thể chết được người, nếu là chết người, liền phiền toái.
Mà hiện tại, Thẩm Định Sơn hai mắt đều là đỏ.

Người Thẩm gia đều là sợ hãi rúc thành một đoàn sát nhau.

Từ người lớn đến trẻ con, từ nam nhân đến nữ nhân, lớn lớn bé bé đến hơn ba mươi cái mạng người, người già đầu tóc hoa râm đến tiểu hài tử nhỏ như Thẩm Thanh Từ, tất cả đều tập trung đầy đủ ở đây.

Nữ nhân thì khóc lớn, nam nhân thì run run thân thể, tất cả đều hận không thể đào cho mình một cái hố để chui vào trốn đi.
Nam nhân Thẩm gia tới lúc như này thế nhưng cũng không có một ai dám đứng ra, một đám đều giống như là rùa đen rút đầu, tránh ở phía sau của nữ nhân.
Ánh mắt của Thẩm Định Sơn nhìn bọn họ lúc này tựa hồ giống như đang xem người chết.

Mà mỗi khi ánh mắt của hắn đảo qua, người nào bị hắn nhìn chằm chằm đến đều là không khỏi run rẩy thân thể, mồ hôi trên trán cũng là từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trong không khí còn có thể ngửi thấy một cỗ hương vị khác lan đến, cũng không biết là ai sợ quá đến đái ở trong quần.
Thẩm đại phu nhân gắt gao ôm nữ nhi của chính mình.


Lúc này cái nữ nhi nho nhỏ giống với Thẩm Thanh Từ là Thẩm Nguyệt Thù đang mở to một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một thân khôi giáp đầy sát khí của Thẩm Định Sơn, còn có đại đao mà hắn mang theo, phía trên thỉnh thoảng vẫn còn có máu đang nhỏ giọt xuống.
Nàng bị dọa choáng váng, cũng là bị dọa ngây người, ngay cả đôi mắt cũng đều là không dám chớp.

“Dám làm nữ nhi của ta bị thương, các ngươi thế nhưng lá gan thật lớn a?"
Hắn nhấc đại đao lên, chỉ thẳng về phía Thẩm lão phu nhân.

Mà những nữ nhân nhát gan lúc này không khỏi khóc hét lên, run rẩy thân mình kêu gào.

Ngay cả Thẩm lão phu nhân cũng vậy, hai chân của bà run run, một chất lỏng màu vàng nhạt cứ như vậy bất giác mà theo quần của bà chảy xuống dưới.
“Cha……”
Lúc này một đạo thanh âm của trẻ con truyền tới.

Thẩm Định Sơn nghe thấy vội vàng đem thanh huyết đao của chính mình vèo một cái thu hồi vào bên trong vỏ.

Khi hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nữ nhi của chính mình đang vội vàng chạy tới, thân thể tròn vo của nàng đột nhiên lảo đảo một cái, cũng là ngã lăn về phía trước.
Thẩm Định Sơn vội vàng vươn tay, đem nữ nhi xách lên.
“Không có việc gì đi?” Hắn một tay đem nữ nhi tay ôm lên, lại là sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, còn có cả hai cánh tay.
“Cha, A Ngưng không có việc gì,” Thẩm Thanh Từ lắc đầu.


Nàng vội chạy một đường tới, không dám nghỉ một chút nào.

Nàng lo lắng cha tính tình không tốt, nóng giận lên có khả năng người sẽ huyết tẩy cả Thẩm gia.
Còn may, thời điểm nàng chạy tới nơi này liền phát hiện ra mấy người đang quỳ trên đất rêи ɾỉ, trên người tuy là có thương tích, nhưng lại không có chết.

Mà Thẩm gia cũng không có chết một người nào, đương nhiên cũng chưa có ai bị thương tổn, bất quá là bị doạ cũng không có nhẹ đi.
“Cha, chúng ta về nhà đi,” Thẩm Thanh Từ lôi kéo cánh tay của Thẩm Định Sơn.

“Tỷ tỷ làm điểm tâm ăn rất ngon, cha cùng A Ngưng đi ăn có được không? A Ngưng chính là ăn điểm tâm của tỷ tỷ đến mập mạp."
Nàng chọc chọc một chút thịt ở trên mặt của chính mình.

“A Ngưng đều là đã thành cái tiểu mập mạp.”
“Ha hả……” Thẩm Định Sơn sang sảng nở nụ cười, lại là đem nữ nhi ôm càng cao lên một ít, lại là chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ đã tương đối có thịt của nàng.
"Được, cha mang A Ngưng đi ăn điểm tâm đi."
Hắn ôm nữ nhi đi nhanh rời đi.

Thấy vậy những người Thẩm gia đứng ở nơi đó đều là thở dài nhẹ nhõm một hơi, vài người đều là sợ hãi nằm liệt xuống đất mãi chưa đứng dậy được, có người vẫn ngơ ngác nín thở không dám động mạnh một cái.
Chờ đến khi Thẩm Định Sơn đi xa rồi, nam nữ Thẩm gia lúc này mới không nhịn được nữa mà toàn bộ đều oà khóc lên.

Bọn họ thật sự là bị doạ tới rồi.

Cả lá gan đều bị doạ sợ đến muốn vỡ ra.

Đừng nói đến những người khác, ngay cả Thẩn lão phu nhân đã sống gần hết đời người cũng không có gặp qua tràng cảnh làm người ta sợ hãi như vậy.


Bọn họ biết Thẩm Định Sơn trở về, nhất định sẽ tìm bọn họ phiền toái, nhưng bọn họ còn chưa có kịp thương lượng ra đối sách, kết quả Thẩm Định Sơn liền đã gϊếŧ lại đây.
Không cho bọn họ nói câu gì, trực tiếp liền đem những tên hộ vệ của viện bọn họ toàn bộ đều là chém ngã ỏ trên mặt đất.

Hắn chém giống như là xắt rau dưa vậy, một đao một người, trên người bộc lộ sát khí cùng huyết tinh đến đáng sợ.
Hành động của hắn làm cho lòng bọn họ rối loạn, càng là làm cho bọn họ run sợ ở trong lòng.

Bọn họ không ngờ Thẩm Định Sơn cứ như vậy một đường gϊếŧ qua tới, không cho bọn họ cả chút thời gian để suy nghĩ đối sách a.
“Nương, ngươi mau chút nghĩ cách a,” Nhị phu nhân ôm tiểu nhi tử khóc rống lên, “Hắn sẽ gϊếŧ chúng ta, hắn nhất định sẽ gϊếŧ chúng ta.”
“Đúng vậy, nương,” Thẩm đại phu nhân ôm nữ nhi của chính mình đang bị doạ đến nửa ngày không dám khóc, cao giọng khóc lên.
“Người là ngươi bắt, người cũng là vì ngươi bị thương, cùng chúng ta không có quan hệ a, chúng ta ngay cả biết đều là không biết, việc này quả quyết cũng là không thể trách ở trên đầu chúng ta.”
“Nương a, ngươi nói ngươi lúc trước như thế nào liền không cùng chúng ta thương lượng qua đâu ." Thẩm nhị phu nhân dùng giọng quái gở nói với Thẩm lão phu nhân.

Đây là cái kẻ ngu xuẩn nào nghĩ ra được cái biện pháp như thế, đem người trộm tới còn chưa tính, chính là tại sao không tìm người trông coi cẩn thận một chút, để hài tử kia bị thương.

Bây giờ mặc kệ là nguyên nhân bị thương như nào, người là ở nơi này của bọn họ mà bị thương.

Như vậy đối với Thẩm Định Sơn mà nói, chính là bọn họ sai.
Cho nên này hết thảy đều là Thẩm lão phu nhân sai, cùng bọn họ không có quan hệ.

Cho dù là Thẩm Định Sơn có gϊếŧ, vậy cũng là gϊếŧ Thẩm lão phu nhân trước đi.

Oan có đầu, nợ có chủ, cùng người khác không quan hệ, thật sự cùng bọn họ không quan hệ..

Bình Luận (0)
Comment