Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 147

Nội viện hoàng cung, hết sức nghiêm trang.

Bên trong ngự thư phòng, Hoàng đế đang xem sách, mà quỳ gối phía dưới, chính là ngự tiền thị vệ thống lĩnh —— Lâu Nghiêm.

Hoàng đế lật sách sang bên nói, "Hiện trường tình huống thế nào?"

Lâu Nghiêm lập tức: "Năm mươi sát thủ, có mười chín người là do hộ vệ của Sở Hòa Linh-  Sở Vân giết; 13 người là Lục Hàn công tử đánh chết; chín người bị trúng thuốc mê của Sở Hòa Linh, chín người bị nàng dùng ám khí bắn chết."

Hoàng đế rốt cuộc bỏ sách trong tay xuống, nở nụ cười: "Nói cách khác, nàng một tiểu cô nương không biết võ công ở hiện trường bắt đầu chỉ có một trợ thủ, sau lúc có hai người giúp  giết chết 18 người?"

Lâu Nghiêm gật đầu, "Không sai, lúc ấy thần vẫn núp trong bóng tối, thần có thể khẳng định, nàng hoàn toàn không biết võ công, nhưng bên người nàng Sở Vân võ nghệ không thể khinh thường. Còn có ám khí, hình như rất lợi hại. Chẳng qua lúc đó Sở Hòa Linh trực tiếp cho cái hộp ám khí đó nổ banh, thần không tìm được đầu mối về cái hộp ám khí còn có lợi hại gì. Nếu không loại ám khí này nếu chúng ta có thể sử dụng, cũng hết sức tiện lợi. Mặt khác, Sở tiểu thư đối với độc dược hết sức thành thạo, đây không phải là lần đầu tiên nàng triển lộ, lần trước gặp tập kích cũng thế. Nàng cũng bởi vì trúng độc nghỉ ngơi thật lâu, sau khi trúng độc vẫn luôn xem sách thuốc, nếu như ngắn ngủn một năm có trình độ này, Sở tiểu thư phải là thiên phú cực tốt. Trừ như vậy, người bắn trộm tên cuối cùng, đã bị thần bắt được, trải qua thẩm vấn, là người của Thụy vương."

Hoàng đế vẻ mặt hết sức châm chọc, ông Lãnh Ngôn: "Cũng không nghĩ, lúc này hắn ngược lại còn muốn đục nước béo cò, xem ra, hắn thật là không có đem trẫm để ở trong mắt." Đứa con trai này, lúc trước ông cũng đã bỏ qua, cũng không nghĩ, tình cờ nhân từ lưu hắn một mạng, thật ra khiến hắn càng không đem mình để ở trong mắt. Nếu hận Hàn Mộc như vậy, vậy thì cùng nương của hắn cùng đi thôi.

Lâu Nghiêm không nói gì.

"Hiện trường còn có cái gì đặc biệt xảy ra?" Hoàng đế hỏi.

"Lý Mộng, hiện trường còn có một nhân tố không xác định là Lý Mộng, cũng chính là Sở gia biểu tiểu thư, lúc ấy thần vẫn luôn ở trong bóng tối đi theo Sở Hòa Linh, cũng không biết. Là sau lại mới biết, lúc ấy Lý Mộng quay lại. Trở lại tìm Sở Hòa Linh, mà hiện trường người áo đen hôn mê lập tức khiến cho nàng ta hiểu tất cả. Lý Mộng đem nha hoàn đi ra ngoài, trở về tìm Sở lão tướng quân; mà chính nàng ta trở về chùa miếu tìm trưởng công chúa, cũng chính là vì vậy, mới có thể gặp Lục công tử." Lâu Nghiêm vẫn luôn ở hiện trường, nếu như Sở Hòa Linh thật là đến thời khắc sống còn, y sẽ ra tay, nhưng hiện trường cuối cùng không cần y.

"Không phải nói, cô nương nhà bọn họ đều không thích Sở Hòa Linh sao?" Hoàng đế cười như không cười nói.

Lâu nghiêm nghiêm túc: "Nhưng Lý Mộng là một ngoại lệ. Không biết vì sao, Lý Mộng đột nhiên cùng Sở Hòa Linh quan hệ cực tốt. Hơn nữa. . . . . . Là Sở Hòa Linh tự mình chủ động tốt như thế. Theo tính cách của nàng, ngược lại hết sức khó được." Sở Hòa Linh người này đối với người khác trước sau như một là lạnh nhạt. Thật ra thì Lâm Dĩnh Chi vẫn luôn rất thích Sở Hòa Linh, cũng có mấy phần muốn lui tới, nhưng lại không thấy nàng nhiều thân thiện. Sau lại bởi vì Lâm phu nhân đối với Sở Hòa Linh quan cảm cũng không tốt, Lâm Dĩnh Chi cũng phai nhạt mấy phần.

Hoàng đế gật đầu: "Ngược lại có chút thú vị. Đi xuống đi!"

Ai có thể nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve. Mà tất cả này, đều là hoàng thượng tính toán, ông muốn biết, Sở Hòa Linh bản thân có năng lực hay không, năng lực tự vệ, khẫn cấp  năng lực. Chỉ cần có, ông mới  cảm thấy người này thích hợp với Hàn Mộc, ông muốn tìm cho Hàn Mộc tìm một cô nương tốt nhất, không phải gia thế tốt, không phải dung nhan tốt, mà là cái gì cũng tốt! Mà bây giờ, Sở Hòa Linh vẫn tính là khiến cho ông hài lòng.

Hoàng đế khẽ cười lên: "Sở Hòa Linh, ngươi nên cảm tạ trẫm, trẫm không chỉ muốn tặng cho một mình ngươi nhân duyên tốt, còn phải cho ngươi nhổ hết ẩn hoạn bên trong."

Chuyện bán đáp án bài thi vốn là dùng để thử dò xét các môn sinh, nhưng môn sinh không có một người nào phát hiện nội tình, thật ra lại để một tiểu cô nương phát hiện, chính vì vậy, Hoàng đế mới chú ý nàng. Nếu như Hàn Mộc thích người này, như vậy ông phải thật tốt trù mưu một phen. Ai cũng không nghĩ ra, kết quả cuộc ám sát ngày hôm nay, sau lưng lại có hoàng thượng. Hoàng thượng muốn biết Sở Hòa Linh có bao nhiêu bí mật, thế nhưng ông lại không cần tự mình đến làm, dù sao, người Sở gia có thể lợi dụng được quá nhiều. Phí hết tâm tư đại ca Sở Trí An trù mưu muốn hãm hại mình, Sở Trí Tín góp tiền muốn mua sát thủ. Cho nên nói, ngươi xem, người có thể lợi dụng quá nhiều. Nếu Sở Trí Tín muốn giết Sở Hòa Linh, như vậy ông vì Sở Trí Tín tạo một cái cơ hội. Ai có thể nghĩ đến, một tranh chữ đơn giản, là được cái gì danh gia chế tác giá trị ngàn vàng! Giá trị ngàn vàng, cũng chỉ có người ngu độn như vậy mới tin tưởng, mình cũng chỉ là cho hắn một cơ hội thông Hoàng Tuyền Lộ thôi. Có thể yêu cô nương Triệu Uyển Oánh như vậy, đã biết chẳng là người hữu dụng gì!

Sở Trí Tín đã có tiền, tất nhiên muốn mua sát thủ, hơi hướng dẫn y đến tổ chức sát thủ nổi danh giang hồ, tiền nhiều hơn thật là tốt, ngược lại phái ra không ít người. Thật ra thì hoàng thượng đã sớm nhìn cái tổ chức này không vừa mắt, ông sẽ không cho phép một tổ chức nguy hiểm như vậy tồn tại, có điều trong ngày thường cũng lười động, hiện tại khắp mọi mặt tạo ra một cơ hội thích hợp như vậy, đã như vậy, thì để cho bọn họ thừa dịp chuyện này, lập tức rút đi. Chuyện lần này, tin tưởng Hàn Mộc sẽ rất nhanh điều tra, như vậy y sẽ đối với cái tổ chức sát thủ kia thống hạ sát thủ, mà tư liệu về Sở Trí Tín tất nhiên cũng sẽ bị phơi trần khắp thiên hạ. Thật ra thì có lúc muốn có được một kết quả, không nhất định cần mình làm cái gì, tự nhiên có người ngu xông lên trước, nghĩ đến chỗ này, hoàng thượng hài lòng.

Ngay cả Lý Mộng tình cờ xuất hiện, cử chỉ của nàng ta đều là biết tròn biết méo. Có điều, nàng ta thiếu chút nữa làm hại Lục Hàn dính vào nguy hiểm, điểm này. . . . . . Không thể nhẫn nhịn. Mà đổi thành chính là Thụy vương, Thụy vương thằng ngu này, ông đã cho y cơ hội, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết quý trọng, nếu không biết quý trọng, như vậy thì vĩnh viễn không cần quý trọng. Nghĩ đến chỗ này, ông cười nhạt một chút, lòng của đứa con trai này, quá lớn! Hàn Mộc là đứa bé cô nương ông thích nhất sinh hạ, ông sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương y, bất luận kẻ nào cũng không thể.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc này Lục Hàn đang sửa sang lại nhân thủ, túc thành hậu sang đây xem y, hỏi "Sở Hòa Linh thân thể như thế nào?"

Lục Hàn đặt đồ ở trong tay xuống nói: "Không có chuyện gì, người yên tâm đi." Dừng lại một chút, Lục Hàn nói: "Phụ thân, thật ra thì. . . . . ." Y có chút không biết như thế nào nói mới phải.

Có điều Túc thành hầu đã sớm nhìn ra tâm tư của y, cười hỏi "Con nói là con thích Sở Hòa Linh?"

Bị cha y làm khó, mà thật ra là quan tâm giúp y nói ra, Lục Hàn mỉm cười: "Đúng, con thích Sở Hòa Linh. Không biết người có thể hay không giúp con tới cửa cầu hôn."

Túc thành hậu mỉm cười, ông nghiêm túc nói: "Hàn Mộc, con phải biết. Hôn sự của con, không có hoàng thượng đồng ý, ta với mẫu thân con đều không làm chủ được."

"Ai nói ta không làm chủ được, Hàn Mộc nếu thích, ta ngày mai liền tới nhà cầu hôn." Âm thanh Trưởng công chúa vang lên, bà từ bên ngoài bước vào phòng, sắc mặt có chút khó coi, "Con trai của ta, y chỉ cần thích, muốn kết hôn ai cũng có thể. Không ai có thể ngăn trở. Hoàng thượng cũng không được!"

"Vinh Hoa. . . . . ." Túc thành hầu xoa ấn đường, cười tới gần, "Nàng làm sao?"

Vinh Hoa trưởng công chúa thì sao, chắc hẳn trừ hoàng thượng, không ai biết bà thì sao, bà chỉ tự trách mình lúc ấy không có ngăn trở phụ thân. Bà rõ ràng biết được tất cả nhưng lại không có ngăn cản, kết quả làm hại tiểu cô nương  người ta bị thương. Phụ hoàng của mình, thật sự là điên rồi.

"Ngày mai mẫu thân đi càu hôn cho con, cái khác con không cần lo lắng bệnh thần kinh sẽ không chuyển biến tốt. Có điều, thân thể nàng thật không có chuyện gì sao?" Vinh Hoa trưởng công chúa vẫn còn có chút lo lắng.

Lục Hàn gật đầu nói: "Thật không có chuyện gì, người yên tâm là được." Dừng lại một chút, Lục Hàn hỏi "Mẫu thân cảm thấy, con nhổ tận gốc tổ chức của bọn chúng, người xem coi thế nào? Đây không phải là lần đầu tiên, nếu bọn họ to gan như vậy, con liền để cho bọn họ vĩnh viễn không còn tồn tại."

Trưởng công chúa sững sờ, ngay sau đó gật đầu nói: "Con muốn làm thế nào, mẫu thân đều ủng hộ con." Có lúc liên hệ máu mủ thật là không trở cách, phụ hoàng liền từng nói, làm như vậy, Lục Hàn sẽ chủ động diệt trừ tổ chức sát thủ này, lúc ấy bà không có nhiều lời cái khác. Mà nay xem ra, Lục Hàn quả nhiên sinh ra này cổ tử tính toán, có chút không nói rõ ràng duy trì cảm giác, "Con nếu cảm thấy bọn họ đáng chết, như vậy thì để cho bọn họ đi tìm chết."

Thật ra thì tổ chức sát thủ này nên bị diệt, lần trước Hàn Mộc gặp tập kích bên trong cũng trộn một lần, đã như vậy, vậy thì vĩnh viễn biến mất thôi.

"Ta thật đúng là muốn nhìn một chút, người nào bạo tay như thế, mới có thể mua đến năm mươi sát thủ tới đây chém giết một tiểu cô nương. Cũng không phải ghét bỏ tiền nhiều hơn." Lục Hàn trong mắt tất cả đều là đá vụn, y lạnh lùng nói: "Con sẽ không để cho bọn họ có kết quả tốt."

Lục Hàn một đêm không ngủ, ngày thứ hai liền đến nhìn Hòa Linh, Hòa Linh sáng sớm đã từ từ tỉnh lại,  lão ma ma Lục Hàn đưa đến cho nàng, nhưng thật ra là Từ Trọng Xuân, Từ Trọng Xuân nhìn nàng tỉnh, hỏi "Ngươi cảm giác như thế nào đây?"

Hòa Linh mếu máo: "Chưa ra hình dáng gì."

Từ Trọng Xuân thở dài một tiếng: "Ngươi nha, liền làm thôi."

Hòa Linh thật đúng là rất oan ức, nàng thật đúng là không có làm gì! Nhìn Hòa Linh vẻ mặt như thế, Từ Trọng Xuân nở nụ cười.

"Chẳng qua ta nhìn Lục Hàn Mộc thật đúng là quan tâm ngươi, ngày hôm qua ánh mắt, như muốn ăn thịt người!" Nhìn Hòa Linh không có chuyện gì, Từ Trọng Xuân liền bắt đầu trêu ghẹo.

Hòa Linh đô môi: "Ông là người độc thân, biết gì nha!"

Từ Trọng Xuân nở nụ cười, có điều rất nhanh, ông nghiêm túc nói: "Ngươi muốn nghe một chút tin tức của ta không?"

Hòa Linh gật đầu, "Cái gì?"

"Ta tối hôm qua chia ra dịch dung thành hơn vài người, mọi nơi đi lòng vòng, ta phát hiện một vài vấn đề, về Sở gia các ngươi. A đúng, nói đến cái này, ta còn quên nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi tối hôm qua bị gia pháp xử trí, nếu như không phải phụ thân ngươi ngăn, cuối cùng liền bị đánh, nhưng mà bây giờ bị giam ở Từ Đường, nói là để cho bà ta hảo hảo tỉnh táo. Có điều Trí Ninh bên kia ngược lại không ai đi nói cho y, ý của tổ phụ ngươi, vẫn là không muốn làm trễ nãi đứa bé, dù sao sắp khoa cử rồi, cũng chỉ còn dư lại như vậy hơn một tháng." Từ Trọng Xuân nói một chút bỏ chạy rồi.

Hòa Linh nói: "Không cho y biết cũng tốt, ông lấy trọng điểm nói."

Từ Trọng Xuân: "Ta chia ra giả dạng làm mấy người đi tới lui, phát hiện đại phòng nhà các ngươi Sở Trí Tín có mấy phần thấp thỏm, mà Trí An có mấy phần hưng phấn, về phần đại phu nhân, thật hả hê. Có điều. . . . . . Chuyện ngươi bị trúng độc, là bà ta làm. Ta nghe bà ta nói rồi, chuyện này, Sở Trí An cũng biết, hai người bọn họ cùng nhau trù mưu. Bởi vì ngươi dung nhan quá mức xuất sắc, mà người vừa lại thông minh, sợ ngươi ánh sáng che cản Hòa Ngọc."

Hòa Linh ngẩn ra, ngay sau đó cười lạnh: "Đại phu nhân? Thì ra là. . . . . . Vẫn luôn là bà ta sao?"

Thật ra thì nàng cũng hoài nghi đại phu nhân, nhưng trừ đại phu nhân, những người khác cũng đều có hiềm nghi, vì vậy ngược lại vẫn không có tra được hung thủ, nhưng không nghĩ giờ này ngày này, hẳn là lấy được kết luận như vậy. Dự liệu bên trong nhưng lại không thể không giật mình!

Nàng cười nhỏ một tiếng ra ngoài, "Đại bá mẫu thật đúng là hận thấu ta."

"Hận thấu ngươi kia dừng lại là bọn y, nhà các ngươi chi thứ hai cười ha hả, quả thật giống như ăn tết, Sở Hòa Chân quỳ cầu xin Bồ Tát để cho ngươi lần này vĩnh viễn chớ tỉnh, đến thẳng chết! Về phần Tam Phòng, Tam Phòng cũng là say mê cuồng nhiệt, nhưng Tam phu nhân hình như có chút đầu óc, báo cho Sở Hòa Tuyết lúc đi ra ngoài ngàn vạn lần không thể biểu hiện ra, ta nhìn, Sở Hòa Tuyết bởi vì chuyện lần trước thật đúng là dọa cho sợ rồi."

Hòa Linh buông tay: "Ta thật đúng là không đáng yêu."

"Ai nói à? Ta thích nhất ngươi đâu Uyển Nghi ( Thanh xuyên )!" Lục Hàn vào cửa, hộ vệ ở cửa đổi thành người của y, thật là như cá gặp nước.

Thật ra thì Sở Vân vẫn kiên trì muốn canh đêm, nhưng Từ Trọng Xuân không đồng ý, y trúng độc cũng là không nhẹ, hơn nữa lúc ấy vì kéo Lục Hàn bọn họ, cánh tay cũng kéo lên, nếu như không hoàn toàn tu dưỡng được, về sau lưu lại mầm bệnh làm thế nào. Chính vì vậy, y mới chưa từng xuất hiện.

Hòa Linh tóc dài rũ xuống, rơi vào trên bả vai, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lục Hàn tự nhiên đi tới bên giường ngồi xuống, "Nàng cảm thấy thân thể như thế nào?"

Hòa Linh cười: "Tạm được, ngày hôm qua cám ơn huynh!"

Nàng khẽ cắn môi dưới, mặc dù hôm qua nàng rất bình tĩnh, nhưng lúc đó nầng đã ôm tâm tình mình sẽ chết, chỉ là những thứ này, không người biết thôi. Lục Hàn đến, nàng mới giống như lập tức an tâm, lập tức thấy được hi vọng, cảm giác như thế, người khác không hiểu.

"Không cần cám ơn, nếu như muốn cảm tạ, lấy thân báo đáp tốt lắm."

Hòa Linh chu mỏ: "Không có chút nào nghiêm chỉnh."

Lục Hàn ngược lại không có nói tiếp đề tài này, ngược lại là ý vị sâu xa nở nụ cười. Trong lúc nhất thời bên trong gian phòng ngược lại yên tĩnh trở lại.

Lục Hàn suy nghĩ một chút, nói: "Giết nàng chính là sát thủ. Ta rất mau sẽ cho bọn họ xử lý xong."

Hòa Linh luôn là cảm thấy chuyện này cùng hoàng thượng có quan hệ, nhưng khi nhìn nét mặt Lục Hàn, rõ ràng giống như căn bản cũng không biết chuyện là như thế nào. Hòa Linh suy nghĩ cẩn thận, có lẽ. . . . . . Hoàng thượng là biết, có điều dung túng một người nào đó? Hòa Linh rất nhanh phản ứng kịp, nói: "Cho nên nói là có người mua sát thủ, cho nên lần này huynh phải đem tổ chức sát thủ nhổ tận gốc, dĩ nhiên, sau khi nhổ tận gốc, tìm được người mua sát thủ cũng liền dễ như trở bàn tay rồi."

Lục Hàn gật đầu: "Thật là một tiểu cô nương thông minh."

Hòa Linh nghĩ, cũng đúng, quả thật nên có chuyện như vậy, hoàng thượng làm việc, làm sao sẽ đơn giản như vậy, rất dễ dàng bị người bóp chặt nhược điểm đây này! Khả năng lớn nhất  chính là biết được, nhưng là không nói! Hoặc là hướng dẫn người khác tới làm. Có điều, sẽ là ai làm đây? Hòa Linh suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì muốn nàng chết có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, phải là phủ Thừa Tướng rồi, nhưng bây giờ tình huống đúng là, nàng còn chưa có cho phủ Thừa Tướng hoàn toàn đắc tội lớn như vậy, Tạ Thừa Tướng không phải người ngu, tội gì như vậy kiếm chuyện chơi. Mà Sở Hòa Chân, Sở Hòa Chân ngược lại thật hận chết nàng, nhưng nàng ta không có nhiều tiền như vậy thuê sát thủ, điều này có thể có bốn mươi, năm mươi người, bọn họ có thể còn sống thật đúng là không dễ dàng. Nếu như không phải là Sở Vân công phu tốt, nàng có mê hương, mà Lục Hàn chạy đến đúng lúc, thật đúng là không biết xảy ra tình huống gì.

Không biết sao, Hòa Linh nghĩ tới lời của Từ Trọng mới vừa rồi, nói: "Nói không chừng là người Sở gia chúng ta làm đây?"

Nhìn Hòa Linh không chút nào nhớ lời nói lúc hỗn loạn ở vách đá, Lục Hàn ngược lại cũng không nói, có điều lạnh nhạt nói: "Nàng yên tâm đi, mặc kệ là người nào làm, ta đều sẽ không để cho nàng bị người khi dễ."

Hòa Linh: "Huynh. . . . . ."

Lục Hàn ngắt lời nàng: "Bởi vì chỉ có ta có thể khi dễ nàng! Bọn họ dám."

Hòa Linh té: ". . . . . ." Đây là nghĩ gây gổ tiết tấu!

Nhìn hai người mồm mép bịp người, Từ Trọng Xuân đột nhiên đã cảm thấy, mình quả nhiên là già rồi, đã thấy nhiều như vậy, thế nhưng cảm thấy có chút ngọt phát ngán, ông sững sờ  định ra cửa. . . . . .

"Từ nay về sau ta cấp nàng phái mấy thị vệ, như vậy cũng an toàn rất nhiều, Sở Vân rời đi, nhưng là song quyền nan địch tứ thủ."

Hòa Linh mỉm cười: "Không cần, vô công bất thụ lộc! Hơn nữa, ta còn thiếu nhân tình của huynh! Huynh cứu mạng của ta nha!"

Lục Hàn nghiêm nghị ngồi ở bên giường Hòa Linh, nghiêm túc nói: "Những thứ này ta đều nguyện ý. Nếu như thật coi là, nàng lại đã giúp ta bao nhiêu lần rồi, cho nên nói, có lúc có một số việc nhỏ không phải thấy như vậy, nếu như cũng là muốn nói như vậy, thì không có ý nghĩa. Hơn nữa ta cũng vậy cảm thấy xa lạ, nàng hiểu không?"

Hòa Linh bị vẻ mặt nghiêm túc  của y đột nhiên bối rối, hỏi "Vậy huynh có ý gì à?"

Lục Hàn mỉm cười: "Chính là sau này không nên nói những thứ này, thật ra thì không có người nào thiếu người nào, ta rất vui mừng có thể cùng Tiểu Linh Đang quấn lấy, phân biệt không rõ lẫn nhau như thế nào sủng phi."

Hai người đang nói chuyện, liền nghe Xảo Nguyệt thở hổn hển chạy tới, thấy Lục Hàn ở đây, lấy làm kinh hãi, có điều rất nhanh, chỉ chỉ Tiền viện: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Thánh chỉ đến."

Lục Hàn không nói gì.

Sở Hòa Linh nhìn y, đâm: "Huynh giở trò quỷ gì rồi hả ?"

Lục Hàn ý vị sâu xa cười: "Nàng không muốn tiếp chỉ sao?"

Hòa Linh trừng y: "Huynh không đi ra ngoài, ta thế nào thay quần áo?"

Lục Hàn đứng dậy ra cửa, không lâu lắm xác định Hòa Linh đổi xong ra cửa, có điều sắc mặt nàng còn có mấy phần tái nhợt, đi theo Thôi tổng quản đi đến Tiền viện, Hòa Linh trong lòng có chút nói thầm, không biết đến đáy là chuyện gì xảy ra. Người tới lại là Đại Nội Tổng Quản Lý công công, mà bên cạnh ông ta sắc mặt không thế nào tốt, chính là trưởng công chúa. Trưởng công chúa vốn là muốn trực tiếp mang theo người làm mai tới đây cầu hôn, có điều đi tới cửa, lại bị người nhanh chân đến trước rồi.

Thấy Hòa Linh cũng đến, Lý công công cất giọng, "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, tư Sở gia ngũ nữ Hòa Linh, dịu dàng đằm thắm, tài hoa xuất chúng. . . . . ."

Vừa thông suốt khích lệ, cuối cùng mới là, "Đặc biệt cho phép cùng Túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia Lục Hàn làm vợ, chọn lương thần cát nhật thành thân."

Hòa Linh ngốc trệ mặt.

"Sở lão tướng quân chúc mừng, Sở tiểu thư chúc mừng." Lý công công mang nét cười, Từ Trọng Xuân chăm sóc đến lớn nhà cũng có chút ngẩn người, liền tranh thủ một bọc bạc kín đáo đưa cho Lý công công, Lý công công cũng không từ chối, nhận.

Hòa Linh vô tri vô giác, giống như lập tức bị lôi kích trúng rồi. Chờ chính mình trở lại phòng, vẫn còn ngẩn người, cho dù là Lục Hàn an vị ở một bên, nàng cũng không nói gì, chỉ là ngơ ngác, giống như là bị cái gì trọng đại đả kích.

Chẳng lẽ, hoàng thượng đều không dò thăm một chút sao?

Chẳng lẽ, hoàng thượng cũng không biết nàng những truyền ngôn kia sao?

Chẳng lẽ, hoàng thượng không biết thân thể nàng không tốt, không thể sanh con, ngang ngược càn rỡ khi dễ người, cả ngày tìm đường chết sao?

Những thứ này, tất cả đều không biết sao?

Ngày hôm qua còn suy nghĩ hoàng thượng là muốn giết nàng, hôm nay biến thành gả, Hòa Linh cảm giác cả người bị trùng kích cực lớn, cả người cũng ngớ ngẩn.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu, thấy được Lục Hàn, nàng ngây ngốc dưa dưa mà hỏi: "Làm sao huynh vẫn còn ở nơi này?"

Nhìn nàng như vậy, Lục Hàn thổi phù một tiếng bật cười, đấm bàn tử: "Ai nha, quá tốt rồi. Làm sao nàng như vậy trêu chọc nha, thì ra là Tiểu Linh Đang cũng có một mặt ngu ngốc."

Hòa Linh lúc này cuối cùng là ở trong tiếng cười của y hiểu mấy phần, nàng suy nghĩ một chút, hỏi "Ta được ban hôn gả cho huynh?"

Lục Hàn học động tác của Hòa Linh, chống cằm cười yếu ớt: "Chính thế."

"A a a a a a a a a!" Hòa Linh nổi điên!

Lục Hàn bưng kín lỗ tai của mình, nhìn Hòa Linh, cảm khái nói: "Ta hiểu biết rõ nàng thật vui mừng, nhưng nàng cũng không vì vui mừng thành ra như vậy chứ? Nổi điên sao?"

Hòa Linh một cái gối ném tới trên người Lục Hàn: "Vui mừng Đại Đầu Quỷ! Lão nương làm sao sẽ bị gả cho huynh!"

Lục Hàn thổi phù một tiếng bật cười, thật sự nhịn không được rồi, đã cảm thấy Hòa Linh thật là quá tốt để đùa giỡn, y nói: "Chẳng lẽ nàng không cảm thấy, chúng ta là một đôi trời đất tạo nên sao? Có muốn hay không song kiếm thống nhất, Đại Sát Tứ Phương?"

Hòa Linh buồn bã: "Huynh còn có chút ngu ngốc! Mạng của ta, quá khổ!"
Bình Luận (0)
Comment