Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 169


Lục Hàn thật ra thì không phải không ngờ cái cách này, nhưng lại không có nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ nghe Hòa Linh phân tích ra được, lại cảm thấy hình như rất đúng.
"Thật ra thì ta cảm thấy được còn có một điểm có thể chú ý." Hòa Linh suy nghĩ một chút, bổ sung: "Huynh nghĩ a, bọn họ tất nhiên là áp dụng phương pháp cùng sáo truyền lại tin tức, mà người của bọn họ cũng đều có một ít điểm giống nhau.

Cho dù là bởi vì hai người này bị bắt mà đổi một phương thức, nhưng người của bọn họ, thân phận của người bối cảnh tất nhiên không thể biến ảo.

Tỷ như, cô nhi, như vậy bối cảnh không có thân phận ngoại lực."
Lục Hàn gật đầu, "Điểm này ta chú ý tới rồi, rất kỳ quái, họ cũng không phải."
"Nhưng nếu như huynh cẩn thận điều tra, tất nhiên có thể phát hiện ra điểm giống nhau y hệt.

Có lẽ cái điểm tương tự đó rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có.

Chỉ cần là cùng một người huấn luyện ra, liền nhất định có một loại phong cách cá nhân quen thuộc.

Huynh nói, Mộc Dịch là người như thế nào?"
Lục Hàn lập tức hiểu được Hòa Linh muốn nói gì, y gật đầu, "Có muốn tới giúp ta nhìn một chút hay không?"
Hòa Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Hàn, lại nghiêng đầu nhìn trưởng công chúa, lắc đầu mà cự tuyệt: "Ta còn là không thấy, những chuyện này, tự ta ở chỗ này cùng các vị nói lung tung một chút cũng may, nếu như đi xem, luôn là không thỏa đáng." Nàng ngược lại dáng vẻ có chút xấu hổ.
Có điều Lục Hàn làm gì chịu tin, cười nàng: "Làm ơn, nàng không cần bày ra cái bộ dáng này được chứ.

Ta cũng không phải là ngày thứ nhất biết nàng, dịu dàng như vậy động lòng người, ta không tin tưởng nha."
Hòa Linh rất muốn rơi ra nước mắt trước mặt Lục Hàn, người này thật đúng là.

.

.

.

.

.

Giống như y nói như vậy sao!
Có điều dù sao trưởng công chúa vẫn còn, nàng ngược lại lộ ra mỉm cười rực rỡ, nháy mắt: "Nhưng ta nói đều là thật nha.

Ngài nói như vậy, ta sẽ đau lòng."
Trưởng công chúa mở miệng: "Hòa Linh là một tiểu cô nương, chớ để cho nàng tiếp xúc những thứ kia.

Việc của ngươi tự mình làm.

Nếu như mọi chuyện đều dựa vào người khác, còn có cái gì ý tứ."
Lục Hàn gật đầu: "Đều nghe mẫu thân."
Vốn là Hòa Linh nghe nói Lục Hàn đối với mẫu thân của mình hết sức tôn kính, hôm nay nhìn chính là cảm khái quả thế.
Lục Hàn không hề nói cái đề tài này nữa, trưởng công chúa đương nhiên cũng là không đề cập tới, nói chút chuyện thú vị, Hòa Linh phát hiện, trưởng công chúa tầm mắt luôn như có như không nhìn về phía rèm bên trong, Hòa Linh tinh tế quan sát mấy phần, nếu như nói đến cái chủ đề tương đối đặc biệt gì, nàng sẽ làm như vậy, cả người trạng thái hình như không đúng lắm.

Hòa Linh trong lòng âm thầm quan sát trong phòng có người đang nghe lén, nghĩ như vậy, chính là lại dò xét hai lần, quả nhiên đúng là như thế, nàng cũng không dám thử dò xét nhiều, chỉ sợ rước lấy phiền toái, nhưng cơ hồ có lẽ đã có người ngồi vững trong nhà.

Ngược lại Lục Hàn dáng vẻ không để ý, Hòa Linh suy đoán, Lục Hàn cũng không có phát hiện điểm này, thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút cũng vậy, theo tính tình của Lục Hàn, thế nào cũng không thể hoài nghi mẫu thân y sẽ thả một người ở trong phòng nghe lén.

Hòa Linh nhìn nét mặt của trưởng công chúa như vậy, liền đoán đó là Hoàng đế, mặc dù trưởng công chúa biểu hiện hết sức tự nhiên, nhưng là có ít thứ là không lừa được người.
Hòa Linh dáng vẻ làm bộ như lơ đãng, cũng chẳng thử dò xét nhiều hơn, rất nhanh kết thúc nói chuyện.

Hòa Linh dáng vẻ ôn ôn nhu nhu Hòa Linh đoán được Hoàng đế ở trong phòng, vì vậy biểu hiện coi như không tệ.

Thật ra thì nàng cũng không nghĩ phải biểu hiện tốt bao nhiêu, chỉ nói là lỗi nhiều nhiều, nàng không có cần thiết chọc những thứ phiền toái kia, hơn nữa nhìn hoàng thượng người này vẫn còn rất lòng dạ hẹp hòi, rất nhiều việc căn bản là tội gì.


Hòa Linh là ở túc thành Hầu phủ dùng bữa ăn tối, sau khi ăn cơm xong Lục Hàn đưa nàng trở về.
Trên đường trở về, Lục Hàn nói, "Nàng hôm nay có chút bất đồng."
Hòa Linh mỉm cười nói, "Vậy huynh cũng chưa có phát hiện trong phòng có người sao?"
Lục Hàn nở nụ cười, "Vậy nàng cảm thấy ta có phát hiện không?"
Hòa Linh biết được Lục Hàn cũng phát hiện, có điều lại không biết y phát hiện lúc nào.
"Có thể giấu người qua mặt được mẫu thân huynh không có người nào ngoài hoàng thượng." Hòa Linh nói.
Lục Hàn gật đầu, "Phải là như thế."
Hòa Linh không nói gì, hai người cũng không có ngồi kiệu, mà là đi bộ trên đường, bởi vì buổi chiều một trận tuyết, mặt đường một tầng trắng xóa, Hòa Linh đạp tuyết xoèn xoẹt vang dội, mỉm cười nói, "Huynh là tức giận sao?"
Lục Hàn lắc đầu, "Ta sẽ không bởi vì chuyện này tức giận, ta nghĩ nếu như mà ta tức giận, đó là bởi vì ta không biết hoàng thượng là cái dạng người gì.

Nhưng mà ta lại biết, ta liền sẽ không bởi vì ông ta mà tức giận."
Hòa Linh nở nụ cười từ chối cho ý kiến.
Hòa Linh nói, "Huynh cũng không thể oán mẹ huynh, có một số việc bất đắc dĩ."
Lục Hàn bật cười, "Vậy nàng cảm thấy ta sẽ sao? Lại nói ta ngược lại thật ra cảm thấy mẫu thân ta nói rất đúng, Hòa Linh nàng thật giống như đối với bà ấy cực kỳ sùng bái, đây là vì cái gì chứ? Giống như bộ dạng còn quan trọng hơn ta đây?"
Hòa Linh cười lạnh, "Nữ tướng nổi tiếng thiên hạ luôn là mạnh hơn huynh."
Lục Hàn nhăn nhó.
Hai người cứ đi ở trong tuyết như vậy, người phía sau chỉ có thể đi theo.

Mặc dù thời tiết có chút lạnh, nhưng Hòa Linh cảm thấy cảnh vật như vậy đặc biệt hữu ý, nàng hiếm có lúc tình thơ ý hoạ như vậy, hai cái tay đặt ở trong tay áo, áo choàng đỏ cứ khoác như vậy, làm cho người ta cảm giác giống như tinh linh trong tuyết.
Lục Hàn hỏi "Lạnh không?"
Hòa Linh cười như không cười nhìn y, "Vậy huynh cảm thấy có lạnh hay không đây? Lời này để cho huynh hỏi.

Ta cũng không phải là ngu, dĩ nhiên lãnh a!"
Lục Hàn nhéo gương mặt của Hòa Linh: "Nàng thật là không khách khí."
Hòa Linh hơi híp mắt lại chu mỏ, dáng vẻ muốn đánh người, Lục Hàn không nói gì, cười lắc đầu.
Có lúc đoạn đường này nhìn rất dài, nhưng kỳ thật rất ngắn, Lục Hàn đưa Hòa Linh về phủ, thế nhưng hoàn toàn không có cảm thấy con đường này dài bao nhiêu.

Y nâng váy cho Hòa Linh, "Trở về ngủ một giấc thật ngon, mặc kệ là ai nghe lén, mặc kệ là ai muốn làm gì, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là chính nàng.

Chỉ cần chúng ta trong lòng kiên định, người khác nói cái gì làm cái gì đều không quan trọng.

Hơn nữa, nhìn hành động của hoàng thượng là hiểu, người này chú trọng nhất lợi ích.

Nhìn ông ấy là không thể làm ra chuyện gì, mà nàng.

.

.

.

.

.

Ta muốn ông ấy phải tương đối hứng thú.

Tối thiểu, lòng của nàng ngoan độc, hơn nữa cũng có thể trợ giúp ta."
Hòa Linh không nhịn được liếc mắt, "Huynh nói người nào tâm địa ác độc đây? Huynh có nói hay không?"
Lục Hàn thở dài nói, "Ta sai rồi không được sao? Thỉnh thoảng không cẩn thận nói lời thật." Tự lẩm bẩm.
Hòa Linh theo bắp chân của y đá một cước, xoay người chạy mất, Lục Hàn trực tiếp ngồi chồm hổm xuống.

Người ở hiện trường nhìn tình hình căn bản cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đây coi như là liếc mắt đưa tình sao? Mọi người cảm thấy dạng này tính là liếc mắt đưa tình, nhưng Hòa Linh cảm thấy, này xui xẻo biểu diễn nên bị đòn.


Quả nhiên là giữa người và người hiểu lầm rất lớn.

Lục Hàn trước sau như một biết tính tình của Hòa Linh, chỉ coi nàng là vui đùa.

Hòa Linh trở về viện, Lục Hàn nhìn nàng an toàn trở về, xoay người rời đi.

Đợi đến đi cũng chưa xa lắm, chỉ thấy bóng dáng màu xanh lam.

Lục Hàn sửng sốt một chút đi tới, đứng ở bên đó, không phải ai khác, chính là Mai Cửu, cũng không biết Mai Cửu vì sao đứng ở nơi này.
Lục Hàn chào hỏi, "Ngược lại khéo."
Mai Cửu mỉm cười, "Thật ra thì cũng không coi là khéo, ta là ở chỗ này chờ ngươi."
Lục Hàn chần chờ.
Mai Cửu cũng không nói chuyện, chỉ là cười, cười đủ rồi nói: "Thật ra thì chúng ta có thể làm một vụ giao dịch."
Lục Hàn lúc này chỉ muốn cười, không biết vì sao người bên cạnh y luôn muốn cùng y làm giao dịch, cha ruột của y muốn cùng y làm giao dịch, ca ca cùng mẹ khác cha của y cũng muốn cùng y làm giao dịch, có điều này không biết giao dịch đến tột cùng là cái gì?
Lục Hàn suy nghĩ một chút hỏi "Vậy ngươi muốn làm cái gì chứ!"
Mai Cửu phần mười lạnh nhạt, "Ta hiểu biết rõ ngươi ở đây tra chuyện của Nam Chiếu, ta có thể cấp cho ngươi một chút đầu mối, nhưng có một ít đồ ta cũng cần lấy được."
Lục Hàn: "Ta rất kỳ quái.

Ngươi đến tột cùng muốn có được cái gì.

Ngươi phải biết hai người chúng ta nếu như giao dịch, ắt sẽ kinh động rất nhiều người." Ý y vị sâu xa, "Có lúc như vậy chưa chắc là một chuyện tốt."
Mai Cửu suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Nhưng mà ta lại phải làm như vậy, có lẽ ngươi không hiểu rõ, nhưng sự thật nên như vậy.

Ta cũng cần ngươi giúp ta một chuyện, chúng ta trao đổi cũng không có cái gì không tốt.

Thật ra thì có lúc ngươi cũng nên vui mừng, quan hệ lợi ích mới là vĩnh hằng nhất."
Lục Hàn không biết y nghĩ như thế nào, suy nghĩ một chút nói: "Vậy ngươi nói."
Mai Cửu mỉm cười: "Chính thân thủ của ta tại Nam Chiếu có thể đánh Hoàng thất Nam Chiếu, nếu như ngươi cần ta có thể đem người giao cho ngươi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải giúp ta tìm một người."
Lục Hàn hỏi"Người nào?"
Có điều vừa mới mở miệng, liền nhìn đến có đại đội nhân mã đến, Lục Hàn cũng không để cho người ta nhìn thấy y và Mai Cửu đứng chung một chỗ, nói riêng một chút, còn chưa chờ nói ngươi đi trước, cảm thấy một cái bóng người nhanh chóng lôi kéo Mai Cửu rời khỏi.

Đây là Mai Ngư, y không đợi Mai Cửu nói xong liền đem người mang đi.

Lục Hàn biết được y không có cần thiết đuổi theo.

Y cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Người tới chính là ngự tiền thị vệ thống lĩnh Lâu Nghiêm, Lâu Nghiêm nhìn thấy Lục Hàn, tung người xuống ngựa thỉnh an.
Lục Hàn hỏi, "Ngươi trở về để làm gì?"
Lâu Nghiêm nói, "Công tử, hoàng thượng bị đâm."
Lục Hàn lập tức sửng sốt, hỏi, "Cái gì?"
Lâu Nghiêm nói, "Hoàng thượng bị đâm, thần đang chạy tới túc thành Hầu phủ."
Lục Hàn không nói hai lời nhanh chóng chạy tới, y cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết chuyện tất nhiên không nhỏ.

Lục Hàn cùng Lâu Nghiêm cùng lúc chạy về túc thành Hầu phủ.

Đợi đến vào nhà, xác định hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, cũng không có bị thương gì, Lục Hàn cuối cùng là yên lòng, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trưởng công chúa sắc mặt vô cùng đên, bà Lãnh Ngôn: "Hoàng thượng mới vừa rồi trở về trên đường gặp phải thích khách, cugx may chúng ta phát hiện kịp thời, không có gặp phải cái lỗi lớn gì."
Lục Hàn hỏi, "Có biết được là người nào làm không?"

Hoàng thượng lắc đầu, "Nhưng phàm là sát thủ, làm sao biểu hiện rõ ràng như vậy, bất quá ta nghĩ, người muốn ta chết cũng là rất nhiều."
Lục Hàn đứng ở nơi đó cũng không nói chuyện, một bên Lý tổng quản do dự một chút nói, "Mới vừa rồi nô tài ở hiện trường nhặt được cái này."
Lục Hàn nhìn tới, "Là một miếng ngọc rất đơn giản, cũng không có đặc biệt gì." Nhưng nhìn kỹ, Lục Hàn có chút giật mình.

Khối ngọc này cũng rất nhiều người có, mấy Vương Gia mỗi người một khối, còn bao gồm mẫu thân y Vinh Hoa trưởng công chúa, mà miếng ngọc kia của trưởng công chúa còn lại là đưa cho y.
Khối ngọc này là Tây Sở đưa tới.

Lúc ấy cái ngọc bội này là một bộ, lúc Tây Sở đưa tới mấy hoàng tử đều ở đây, vì vậy hoàng thượng tại chỗ phân chia cho mấy hoàng tử mỗi người một khối.

Mà trong những hoàng nữ, chỉ có Vinh hoa trưởng công chúa có.

Mà bây giờ cái ngọc bội này xuất hiện tại hiện trường vậy đã nói rõ người động thủ có thể là Vương Gia.

Lục Hàn cũng có, y móc ra trong ngực ngọc đưa tới, khối ngọc của y ở đây, bởi vì khối ngọc này là trưởng công chúa đưa, cho nên y vẫn luôn mang ở trên người.
Hoàng thượng vân vê ngọc, cười âm sâm sâm, "Trẫm cũng không biết Nhi Tử tốt của ta hi vọng ta chết như vậy."
Lục Hàn đứng ở đó không nói lời nào, có điều lúc này, hoàng thượng cũng không hi vọng y nói gì.

Ông liền đứng lên, sắc mặt khó coi, phân phó nói, "Khởi giá hồi cung." Âm thanh hết sức trầm thấp.
Lâu Nghiêm thưa vâng, cấm quân nội vệ rất nhanh hộ tống hoàng thượng rời đi, chờ đi tới cửa, hoàng thượng quay đầu lại nói, "Vinh hoa ngươi đi theo ta."
Mặc kệ trong ngày thường Vinh hoa trưởng công chúa oán hận hoàng thượng như thế nào, ghét ông ấy làm những thứ chuyện xấu xa kia, nhưng lúc này, bà vẫn hết sức lo lắng cho hoàng thượng, dù sao cũng là phụ thân từ nhỏ đã yêu thương bà, đối với bà cực tốt, mặc kệ bà làm cái gì cũng sẽ dễ dàng tha thứ.

Vinh hoa vội vả đi theo.
Lục Hàn muốn đi theo, Túc thành hậu ngăn cản y, "Để cho mẫu thân ngươi đi đi."
Lục Hàn do dự một chút gật đầu, thật ra thì lần đầu nghe được hoàng thượng bị đâm, Lục Hàn lập tức liền nghĩ đến mới vừa rồi gặp phải Mai Cửu, lúc ấy trong lòng chính là hơi hồi hộp một chút.

Cũng may, Lý tổng quản lấy ra khối ngọc bội kia, thật ra thì nghĩ đến cũng đúng, cái ngọc bội này đặc biệt như vậy, mà cũng đưa, người bình thường là sẽ không tùy tiện ném loạn, căn bản đều mang ở trên người.

Hiện tại khối ngọc bội này rơi xuống ở hiện trường, đó chính là nói rõ tên sát thủ này rất có thể là một trong mấy Vương Gia.
Lục Hàn lại nghĩ, có thể đơn giản như thế hay không? Có điều lại nghĩ một chút vậy mình là cái thân phân gì đây? Y ngồi ở trong phòng cũng không nhúc nhích, Túc thành hậu nhìn y như vậy, không nhịn được nói, "Lục Hàn ngươi biết không? Thật ra thì cả đời này ta từng làm sai một chuyện lớn."
Lục Hàn không biết Túc thành hậu thế nào nổi lại nói như vậy, có chút không hiểu nhìn cha của mình, càng không biết ông ấy đến tột cùng muốn nói điều gì.
Túc thành hậu cứ như vậy nhìn y, mang theo một nụ cười thê lương nhìn Lục Hàn không hiểu, hoặc là đau lòng.
"Ta rất yêu mẫu thân con.

Năm đó ta có thể cưới được bà ấy, thật ra thì làm rất nhiều chuyện sai lầm.

Rồi sau đó bởi vì bà ấy có thể có một đúa con của mình, ta lại làm rất nhiều chuyện sai lầm."
Lục Hàn không hiểu nhìn về phía Túc thành hầu, tim đột nhiên đạp loạn, không biết đến tột cùng ông muốn nói gì? Nhưng tiềm thức của y tự nói với mình, những chuyện này có thể không tốt."Phụ thân đừng bảo là, có chuyện gì, tóm lại đều đã qua."
Túc thành hậu lắc đầu, ông nghiêm túc: "Không có qua, có lẽ sự tình qua đi rồi, nhưng trong lòng Âm Ảnh lại vĩnh viễn đều không có qua.

Nhiều năm như vậy, ta cố ý coi thường những thứ này, ta biểu hiện hết sức đạm bạc không câu chấp không quan tâm danh lợi, nhưng Hàn Mộc, ta thật sự lỗi rồi.

Vì để cho mẹ con có một đứa bé, vì để cho hoàng thượng hài lòng, ta đã từng làm một việc thiên đại chuyện sai lầm.

Ta nhớ con cũng đã biết, không sai, ta hại thê tử của bạn tốt nhất của ta."
Lục Hàn không thể tin nhìn Túc thành hầu, y không nghĩ, chuyện năm đó túc thành hậu cũng có tham dự, trong mắt của y thanh cao nhất, phụ thân xuất trần nhất thế nhưng lại làm ra những thứ này.
"Ta biết rõ con đã biết chân tướng.

Hàn Mộc, con không phải là con của chúng ta."
Lục Hàn lập tức: "Đừng bảo là."
Túc thành hậu không chịu: "Không, ta phải nói cho con biết, ta đã từng suy nghĩ hồi lâu, đến tột cùng có nên nói cho con biết hay không, nhưng không biết vì sao, hai ngày gần đây, ta nhìn vào con, càng nhớ tới tình cảnh lúc ấy, ta là vì hạnh phúc của mình, vì để cho mẹ con có thể làm mẫu thân.

Cùng hoàng thượng, cho ta hãm hại thê tử của hảo hữu chí giao Mạnh Như Ý, lúc ấy nàng ấy là một phụ nữ có thai, ta hoàn toàn không có nương tay.

Mạnh Như Ý kim quý thân thể của mình như vậy, vừa biết được y thuật, con nghĩ tại sao nàng ấy lại trúng độc, bởi vì nàng ấy đối với ta căn bản không đề phòng.

Ta đem độc.

.

.

.


.

.

Đều xuống ở trên người tướng công của nàng ấy, Mạnh Như Ý là bị dính líu."
Lục Hàn trợn to hai mắt, y quả thật không thể tưởng tượng, lúc ấy đến tột cùng xảy ra chuyện đáng sợ dường nào, chính là y kiến thức rộng rãi, cũng cuối cùng một thân lạnh lẽo.
"Con cho rằng tại sao con có thể tra ra tất cả, chuyện năm đó cơ hồ bị che giấu không còn một mống, nếu như không phải là ta, con căn bản không khả năng tra được một ít Thôi đi, mà Hàn Mộc, ta đã già, tuổi càng lớn, ta càng hối hận, ta sẽ mơ thấy Mai Tư Thần mặt đầy máu hỏi ta, tại sao muốn đối với phu thê y như vậy.

Ta mơ thấy Mạnh Như Ý giống như một trang giấy bay tới trước mặt của ta, nàng ấy bảo ta trả tướng công lại cho nàng ấy, đem nhi tử trả cho nàng ấy." Túc thành hậu khó chịu không thể tự chủ, ông vẫn luôn nghĩ nói cho Lục Hàn biết chân tướng, Nhưng mà lại không mở miệng được, nhưng nhiều năm như vậy, nội tâm áy náy một ngày rồi lại một ngày, ông ấy đúng là vẫn không nhịn được.
"Hoàng thượng còn bận tâm danh tiếng, hơn nữa, ta xuống tay mới thỏa đáng nhất, vì vậy ông ấy đối với ta bày tỏ ý tứ của mình.

Mạnh Như Ý vào cung, ông ấy sẽ đem đứa bé của Mạnh Như Ý cho chúng ta thu dưỡng, đây là hoàng thượng cam kết với chúng ta." Túc thành hậu nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đau thương, "Mà ta, ta là khiến Vinh hoa vui mừng, vì có thể có một đứa bé, chia rẻ Mai gia."
Y phát giác Lục Hàn biết được mình không phải là ruột thịt, kể từ ngày đó cũng có chút buồn bực không vui, y chính là càng thêm khó chịu, cũng cuối cùng lựa chọn cho Lục Hàn biết tất cả.
"Ta lựa chọn hôm nay nói cho con biết, cũng không phải cầu được sự tha thứ của con, ta thật ra thì chân chính nên cầu người đã chết rồi.

Bọn họ cũng đã ở dưới suối vàng cũng đã không thể sống lại.

Ta nghĩ, bọn họ đến chết cũng không biết, cái người hại bọn họ, là hảo hữu chí giao của bọn họ, là ta!"
Túc thành hậu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, "Hàn Mộc, tất cả chuyện sai lầm đều là một mình ta làm, đều là ta.

Mặc kệ là hoàng thượng hay là Vinh hoa.

.

.

.

.

.

Hoàng thượng cũng không phải người hạ thủ, ông ấy chỉ là có niệm tưởng như vậy; mà Vinh hoa, bà ấy cái gì cũng không biết.

Vẫn luôn không biết.

Ta chỉ hi vọng, con có thể vẫn làm con trai của bà ấy, thân thiếp Hảo Nhi Tử.

Ta hiểu biết rõ yêu cầu con như vậy sẽ khiến con rất khổ sở, nhưng nhiều năm như vậy, Vinh Hoa đối đãi với con như thế nào, con cũng rõ ràng.

Nếu như con muốn oán hận, liền oán hận một mình ta tốt lắm.

Trong cả sự việc, sai nhất là ta!"
Quả đấm trong tay Lục Hàn vô số lần nắm lên, lại không có mấy lần buông ra, rốt cuộc, y không hề nói gì, xoay người rời đi.
Túc thành hậu đứng ở sau lưng y, không nói gì.

Mà lúc này đây, nội thất phát ra âm thanh, túc thành hậu quay đầu lại, thấy Cao Chí Tân sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.
Y run rẩy: "Cữu.

.

.

.

.

.

Cữu cữu!"
Túc thành hậu: "Đi xem một chút Hàn Mộc thôi.".

Bình Luận (0)
Comment