Quý Phi Bỏ Trốn

Chương 19

Hôm nay tâm tình Ngọc Yên thoải mái a, ai gặp nàng cũng chào lâu lâu lại được cho vài món ăn vặt mà là miễn phí, quá sung sướng. Thôn dân dường như cũng quên mất vết sẹo trên mặt nàng, không ngại ngần trò chuyện nữa.

Trương Đình từ xa đi tới với vẻ mặt vô cùng phấn khởi, màn xuân sắc từ xa mà nàng cũng cảm thấy được.

-Gặp qua Liễu công tử..

Nàng cũng đáp lễ.

-Gặp qua Trương đại nhân...

Trương Đình đối với nàng rất cung kính, không khác nào những bậc quan trên, lại thêm cái tính thanh liêm nên được người tôn trọng.

-Công tử, hạ quan đã viết sớ dâng lên Hoàng thượng, lần này công lao của ngài không hề nhỏ chắc chắn sẽ được Hoàng thượng khen thưởng... Tuy nhiên, do có nhiều trở ngại về việc dâng sớ nên sẽ lâu một chút...

Nàng nghĩ đến việc khen thưởng, cười.

-À là khen thưởng... Khen thưởng.

Ngọc Yên vừa cười vừa đi, cho là không liên quan gì. Nhưng... Ngọc Yên bước lùi lại, quay lại vị trí vừa nãy.

-Vừa nãy... Ngươi nói cái gì, Hoàng thượng khen thưởng, ý ngươi là ngươi dâng sớ kể công lao của ta...

Hắn không hiểu cũng chắp tay.

-Đúng vậy...

Thôi xong, đời nàng tiêu. Hắn (Hoàng thượng) mà đến đây phát hiện thì đời nàng đi tong. Thì ra chuyện nàng muốn nhắc nhở Trương Đình là chuyện này đây, sao lại quên mất.

"Cái gì chứ... Hắn mà phát hiện không phải đem ta đi lăng trì chứ...No... "

-Ai bảo ngươi viết tên ta hả... Muốn đi nhận công lao thì ta cho ngươi, sao ngươi không nói ta. Ngăn lại cho ta.

Nàng bóp vai Trương Đình, lắc cho hắn đến mức sủi bọt mép.

-Liễu... Công... Tử... Bình... Tĩnh.... Không... Kịp... Nữa...

Nàng thả hắn ra tâm trạng hậm hực, lực đạo nàng rất mạnh nên một chút mới định thần được.

-Aaa... Chết tiệt... Không phải chứ. Chắc không sao đâu, mình cũng đâu phạm lỗi gì nhiều. Chỉ là một lần ăn trộm, lừa thiếp của hắn (Hoàng thượng), mạo phạm ca ca của hắn, đánh binh lính của hắn,... Còn gì đó xảy ra bên đường nữa... Chắc không phải thế chứ?

Nàng vò đầu bứt óc.

- Phải trốn đi thôi...

Ngọc Yên lảm nhảm một mình, Trương Đình đứng bên cạnh không hiểu, lâu lâu lại nghe nàng nói những từ dung tục. Đứng đó nhìn nàng múa máy một chắc a.

-Khoan đã. Ta bỏ trốn chẳng khác nào ta nhận, ta không sai. Hắn bỏ ta, à không ta bỏ hắn... Dám nói thế với ta... Với cái mặt này hắn chắc gì nhận ra được, nếu ta bỏ trốn tức là phủ nhận tài hoa của mình... Ha ha...

Nàng cười một mình mà không để ý thứ bên cạnh, giờ chỉ tặng nàng hai chữ "tự kỷ ".

-Hoàng đế... Ngươi đến đây....thấy cái mặt của ta chắc chắn chạy mất dép....!!!haha...

Trương Đình đứng bên cạnh nhìn nàng tự kỷ, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Hắn lắc đầu, thôi thì bỏ ý định gả con gái cho Hàn Ngọc Yên a. Thôi thôi cho xin hai chữ yên bình.

-Hạ quan cáo lui.

Trương Đình đi vừa lắc đầu, khổ thay cho một nhân tài. Ngọc Yên không để ý đến hắn, cứ tiếp tục công cuộc lảm nhảm.

-Vũ Lăng Nguyên, ngươi cứ đến đây. Ta bồi ngươi.

Trong hoàng cung.

-Ai!

Vũ Lăng Nguyên dường như cảm nhận được ai đó đang nhắc đến hắn với nỗi tức giận sâu sắc, hắn nói ra là Hoàng đế nên không tránh được thâm thù đại hận. Nhưng mà là ai được cơ chứ. Mà hắn cũng không muốn nghĩ nữa đang lâm triều, không được mất thể diện.

-Hoàng thượng...

Trần công công đứng bên cạnh không hiểu ý hắn.

-Không có gì...

Hắn điềm nhiên trả lời như không có gì xảy ra. Nhấn mạnh, đang lâm triều không được mất thể diện.

-Tiếp tục bẩm tấu.

-Bẩm Hoàng thượng....Bla bla...

Quan viên lần lượt bẩm tấu. Hắn thì ngồi giải quyết cho xong việc.

-Có tin báo...

Từ xa nghe tiếng réo rắc, chắc dạng như mấy tên lính đưa thư. Hắn đi vào, quỳ xuống đưa tờ sớ bằng vải có màu đỏ sậm nhưng không được đẹp mắt.

Nói ra dâng sớ mà cũng lâu a, qua nhiều cơ quan kiểm duyệt chẳng khác gì gỗ lậu bị kiểm lâm bắt.

-Hoàng thượng... Huyện lệnh Trương Đình dâng sớ từ thôn Hoài Bắc...

Nhiều tiếng rì rầm rộ lên, vài người lo lắng dịch bệnh lây lan a. Chỉ là hai người đối nghịch kia, Lương Quan chiễm chệ cười khanh khách, Hàn Thiên Hải bình tĩnh nhưng trong đôi mắt có phần lo lắng. Ngoài ra, còn xuất hiện một người nữa, là quốc sư đại nhân Âu Dương Khanh hôm nay vận y phục trắng cộng thêm ngũ quan tinh xảo làm nên vẻ đẹp phong vận do tồn *, đây là lần đầu tiên quốc sư xuất hiện trên triều sau khi tiên đế mất, nên hôm nay không ai dám sơ xuất, ai cũng phải dè chừng quốc sư nghiêng về hướng nào.

*Phong vận do tồn: vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại.

Trần công công bước xuống lấy sớ, dâng lên cho Vũ Lăng Nguyên. Hắn xem một chút, lông mày giãn ra. Hắn gấp lại, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.

-Thôn Hoài Bắc đã tiêu trừ bệnh dịch.

Đám quan thần quỳ xuống.

-Chúc mừng hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế......

Vài tên lại bắt bài ca nịnh nọt.

-Nhất định là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng mới trở đi dịch bệnh.

Vài tên lại cho là đúng. Vũ Lăng Nguyên điềm nhiên nghe những lời ca ngợi trên trời của chúng. Chỉ có Quốc sư Âu Dương Khanh, tể tướng Hàn Thiên Hải và Vương gia Vũ Lăng Ngọc im lặng, còn riêng đại tướng quân Lương Quan vẫn chiễm chệ vuốt râu, cười, hắn định đúng lúc sẽ ra mặt.

-Ồ... Vậy theo các ái khanh nói, trẫm là người có công rồi...

Bọn quan lại có ý đồng tình.

-Vậy nên thuởng cho trẫm cái gì đây...

Vũ Lăng Nguyên châm chọc, bọn quan viên rơi vào thế bí. Hắn là Hoàng đế cao cao tại thượng, tất nhiên đã có những thứ quý giá nhất mà không ai sánh bằng, nên thưởng cho hắn cái gì, đúng là bài toán khó.

-Cái này...

-Cái này....

Vài tên lại ấp úng, đặt ra cho chúng một việc quá khó để giải quyết. Chúng liếc qua Lương Quan với ánh mắt cầu cứu, đa số là người dưới trướng của hắn, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà bị tổn thất thì không đáng chút nào. Hắn bỏ đi cái mặt cười đáng sợ đó, dáng vẻ trở nên nghiêm túc.

-Hoàng thượng, các đại nhân vì vui mừng quá khích nên mới không kiềm chế được lời nói, mong hoàng thượng tha tội...

-Mong hoàng thượng tha tội...

Những tên nịnh nọt vừa nãy trán đầy mồ hôi, chân tay cũng bủn rủn.

-Nếu đại tướng quân đã mở lời trẫm cũng nên nể mặt, sau này nên an phận chớ có cuồng ngôn loạn ngữ.

Vũ Lăng Nguyên nói có âm nặng âm nhẹ, lại thêm mấy phần băng lãnh làm người ta không khỏi sợ hãi, gần vua như gần hổ đúng là không nên chọc.

Vũ Lăng Ngọc che miệng, hắn cười không ra nước mắt a, nhìn bọn quan lại chật vật mà mắc cười. Sở thích của hắn là xem tuồng, không ngờ trên triều lại cũng có tuồng để xem. Vũ Lăng Ngọc sao không hiểu tâm ý Vũ Lăng Nguyên, hắn muốn cơ hội thanh trừ từng chút, chỉ cần một lý do nhỏ đã làm người ta rớt xuống nước, không chỉ Vũ Lăng Ngọc, quốc sư và tể tướng cũng hiểu ý này.

-Người có công không phải trẫm, là người trên Liễu Anh. Trong này ghi, hắn là người tìm ra cách chữa bệnh, còn tìm ra mỏ sắt. Các khanh nói xem có phải trẫm nên thưởng cho hắn không?

-Nên thưởng, nên thưởng,...

Bọn chúng lại bắt đầu màn a dua.

-Vậy trẫm quyết định đến tận nơi thưởng cho hắn.

Lại cùng một tiếng đồng thanh.

-Hoàng thượng, nhất định không được... Chỉ là công lao nhỏ không nên vì vậy mà nhọc lòng.

Riêng Quốc sư, Tể tướng, Vũ Lăng Nguyên ko quỳ cũng không có ý kiến. Vũ Lăng Nguyên hơi nhếch. Tay chống mặt bàn.

- Chỉ là chuyện nhỏ... Hay cho câu chỉ là chuyện nhỏ... Tể tướng có ý kiến gì không?

Hàn Thiên Hải nãy không có ý, giờ lên tiếng.

-Bẩm Hoàng thượng, nhiều đời Hoàng đế vi hành, nếu Hoàng thượng muốn, nhất thiết là được.

Người đối địch Hàn Thiên Hải ko muốn thua. Lương Quan cũng bắt đầu phát ra giọng ồm ồm.

-Hoàng thượng thân thể là vàng là ngọc, chẳng lẽ tể tướng ko sợ đường đi xảy ra vấn đề, trong triều một ngày ko thể thiếu Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đi ai lo?

Hàn Thiên Hải chẳng muốn nói với con người này, nhưng cứ muốn chuyện thì lại muốn kiếm. Được, ông bồi.

-Đại tướng quân, ngài lo xa rồi. Bên cạnh hoàng thượng có Ngự lâm quân, nhiều người bảo vệ. Trong Triều còn có nhiều trung thần, chẳng lẽ không được việc, ăn bổng lộc triều đình há chẳng làm được việc hay sao?

Nói đến đều này, cũng nói bóng nói gió Lương Quan. Nhiều năm hắn không ra chiến trường, lên triều cũng cho có lệ, nhưng trong tay nắm binh quyền ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt.

-Tể tướng nói rất hay, cứ quyết định vậy đi. Hai ngày nữa khởi hành.

Vũ Lăng Nguyên nói thế, ai còn dám phản bác. Lần này vi hành, ắt sẽ xảy ra nhiều sóng gió. Cứ thế, bãi triều mỗi người một tâm trạng. Hàn Thiên Hải cũng không mấy quan tâm, ông còn phải lo lắng chuyện quan trọng hơn (là chuyện gia đình >_<).

Ngự thư phòng.

-Lâm!

Bóng đen bay ra xuất hiện không một tiếng động, dường như được không khí tạo nên. Hắn quỳ xuống chờ nhận lệnh.

-Điều tra về người tên Liễu Anh.

-Rõ...

Thân ảnh đó lại biến mất, thân thể đó rõ thuộc về không khí.

-Hoàng thượng, chỉ vì Liễu Anh đó người muốn xuất thân vi hành...

Vũ Lăng Nguyên xem tấu chương, không nhìn người đối diện.

-Mặc, ngươi biết ta không thích nhiều lời, nhưng nếu tên Liễu Anh đó nhất thiết không dùng được, phải dọn dẹp sạch sẽ, những người không theo trẫm nhất thiết không tồn tại trên đời.

-Là thần nhiều lời.

Hắn im lặng,tiếp tục bồi Vũ Lăng Nguyên xem sớ. Lần vi hành này mục đích đâu phải đơn giản như vậy, khi hắn rời khỏi Hoàng cung, chắc chắn các thế lực sẽ không ngồi yên tể tướng, đại tướng quân, Vũ Lăng Ngọc là những người cần lưu ý.

-Mặc, người nghĩ Âu Dương Khanh là người thế nào?

Vụ Lăng Nguyên đối với người này có chút kì lạ, tính tình trầm lặng tuy có chút quan hệ với Hàn Thiên Hải nhưng lại không biểu hiện rõ ràng, lần này xuất hiện không biết có ý gì.

-Thần nghĩ Quốc sư ko có ý đồ.

Vũ Lăng Nguyên ừ một cái, không nói gì nữa. Không khí im lặng cùng mùi trầm hương làm căn phòng trở nên căng thẳng.

-Bẩm hoàng thượng, Lương phi cầu kiến.

Vũ Lăng Nguyên chưa kịp đồng ý, nữ nhân kia trực tiếp tiến vào, thế biết hắn sủng người này.

-Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.

Hắn nhìn lên, không khí cũng ngôt ngạt hơn, nhưng lại không ai phát ra một tiếng động. Hắn không thích sự lộng hành của Lương phi, cứ để nàng ta quỳ một chút.

-Miễn lễ.

Lương phi bủn rủn đứng dậy tiến lại gần hắn.

-Hoàng thượng thần thiếp có hầm canh gà...

Chưa nói xong, hắn cắt ngang.

-Để đó, lui xuống đi...

Lương phi im lặng, mắt rơm rớp nước mắt. Chắc thêm bài ca huyền thoại để được ân sủng.

-Hoàng thượng, thần thiếp biết lần này người xuất thân vi hành, thần thiếp mong có thể đi theo chăm sóc Hoàng thượng.

Vũ Lăng Nguyên viết gì đó, không dừng lại không trả lời. Hắn nghi ngờ, chẳng lẽ đại tướng quân muốn có người giám sát, không ngờ người ra tay đầu tiên lại là người này.

-Không cần, ái phi nhọc lòng, đường xá xa xôi không tránh được bệnh tật. Tốt nhất nàng nên ở trong cung.

Lương phi cũng mau tiếp lời.

-Hoàng thượng thiếp không sợ.

-Ý trẫm đã quyết, nàng ra ngoài đi.

Vũ Lăng Nguyên nói thế, Lương phi cũng không dám đối nghịch.

-Thần thiếp cáo lui.

Nàng ta hành lễ nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng. Sắc mặt nhu nhược kia thay đổi bằng khuôn mặt tức giận. Nàng là ai cơ chứ Lương phi Lương Uyển Nghi, Vũ Lăng Nguyên từng rất thích nàng ta giờ lại thay đổi, thế là có ý gì.

-Bẩm báo cha ta, mục đích chưa thực hiện được.

Nàng ta dặn dò thân tín bên cạnh bản thân cũng nhanh chóng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment