Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 44


Đại Lương là một quốc gia giàu mạnh, người dân cũng vô cùng cởi mở.
 
So với các triều đại trước, nữ tử phải theo duy nhất một chồng cho đến chết, nơi nơi đều tôn thờ trinh tiết, nữ nhân ở Đại Lương thì tự do hơn, sau khi xuất giá nếu không hợp với hôn phu, chỉ cần một tờ giấy chấm dứt quan hệ hôn nhân giữa hai người, có khi vị hôn phu kia không muốn chấm dứt, thậm chí nữ tử còn báo lên công đường, xin quan phủ ra mặt hủy bỏ quan hệ giữa hai người.
 
Nữ tử sau khi hủy bỏ được quan hệ hôn nhân với vị hôn phu trước, phần lớn đều còn trẻ, đa số đều lựa chọn tái giá. Bởi vậy gần đây, nữ tử Đại Lương tái giá rất nhiều, cũng không bởi vì là nữ tử tái giá mà bị người ta chê, sau khi tái giá, vị hôn phu phần lớn cũng sẽ không trách móc nàng nặng nề, những chuyện nữ tử sau tái giá lại cùng vị hôn phu thứ hai hạnh phúc mỹ mãn sinh được một nhà trẻ con béo múp chỗ nào cũng có.
 
Việc này đối với nam nhân cũng như là một cái tát tỉnh ngủ, thê tử cả đời này cũng không phải chỉ theo mỗi mình ngươi, nếu ngươi đối xử không tốt với nàng, hai người sẽ không thể tiếp tục bên nhau. Cho nên nam nhân ở Đại Lương cơ hồ đều cung kính có lễ với thê tử, chuyện bạo lực trong nhà lại vô cùng ít.
 
Trước kia Tống Hoành vốn không quan tâm chuyện này, nhưng hiện tại, cảm thấy toàn thân đều không khỏe.
 

 
Tô Đường mới rời cung bao lâu? Người nhà Tô gia đã vội vả cho nàng tái giá?
 
Tô Đường chính là nữ nhân của hoàng đế, nữ nhân hoàng đế sủng hạnh liền có thể tùy tiện tái giá sao?
 
Xem như "chồng trước" là hắn đã chết rồi sao?
 
Tống Hoành tức giận đến nghiến răng, người Tô gia thật sự là cả gan làm loạn, một chút cũng không để hắn vào mắt.
 
Hắn thật muốn xem xem, có ai dám cưới Tô Đường.
 
**
 
Mấy ngày nay, trong triều từ trên xuống dưới đột nhiên ban bố một pháp lệnh, trong pháp lệnh nói con cái của quan viên trong triều không được tự mình kết thông gia, nếu có ý định thông hôn, phải đem đến trước mặt để Thánh Thượng xem qua một lần, Thánh Thượng xem qua cảm thấy thích hợp, liền ân chuẩn cho hai người lập gia thất.
 
Lúc pháp lệnh này được ban bố, trong triều không nhiều người hưởng ứng, nên thông hôn vẫn là thông hôn, chẳng qua là để cho Thánh Thượng biết về hôn sự này, không có gì đáng lo ngại, còn có thể có mỹ danh là đôi tân hôn này là Thánh Thượng tự mình ban hôn, lấy cái này cổ vũ bọn họ sau này phải chung sống với nhau thật tốt, hòa thuận vui vẻ, không được phụ mong đợi của Thánh Thượng.
 
Dưỡng Nguyên điện.
 
Tống Hoành nhìn đống tấu chương xếp thành núi mà vô cùng đau đầu.
 
Từ khi pháp lệnh được ban bố tới nay, hắn sắp đổi nghề từ Hoàng đế thành bà mối rồi.
 
Tất cả những tấu chương bẩm báo thông hôn với Tống Hoành, cơ hồ hắn đều vung tay đồng ý, có khi nghĩ tốt xấu gì cũng là việc vui cả đời của nhà người ta, thậm chí còn viết một câu đối cho đôi tân lang tân nương.
 

Lúc mới bắt đầu tất cả mọi người đều sợ Hoàng Thượng không đồng ý, kết quả không nghĩ tới đều được thông qua, thậm chí còn nhận được chữ của Hoàng Thượng, vì thế về sau tấu chương màu đỏ dâng lên cho Tống Hoành càng ngày càng nhiều, ngay cả yêu cầu đều giấy đỏ mực đen viết rất rõ ràng.
 
"Vi thần thay con trai, con dâu mong Hoàng Thượng ngự ban thưởng một câu đối, để hai vợ chồng sau này sống với nhau hòa thuận."
 
"Vi thần cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng một chữ ‘Hỉ’, ngày sau dán ở giữa hỉ đường."
 
Cũng có người còn chưa thành hôn, ngay trên tấu chương đã xin Hoàng Thượng đặt tên cho đứa con sau này của hai người.
 
Tống Hoành thiếu chút nữa đã quên lúc trước mình ban bố pháp lệnh này rốt cuộc là vì cái gì.
 
Hắn rõ ràng là vì theo dõi Tô Đường, xem có người nào không muốn sống dám lấy nàng hay không.
 
Phỏng chừng là biết khó mà lui, hắn cũng không tin có người nào to gan, ở trên tấu chương viết: Hoàng Thượng ta muốn thành hôn với vợ trước của người, mong người phê chuẩn.
 
Cho dù thật sự có người không sợ chết có cái lá gan kia, Tống Hoành nhất định cũng sẽ không đồng ý.
 
Tống Hoành có chút phiền muộn.
 
Hắn phải cố giữ mặt mũi cho thái hậu, cho nên mấy ngày nay chỉ có thể lấy cách này để ngăn Tô Đường, để phòng người của Tô gia đem Tô Đường gả đi trước lúc hắn khôi phục chức vị của Tô Đường.
 
**
 
"Tên tiểu tử thối! Tiểu tử thối!"
 
Ở Tô phủ, Tô Tranh đi tới đi lui, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
 
Đang yên đang lành lại đi ban bố một cái pháp lệnh không có căn cứ, con cái quan viên chưa được Thánh Thượng đồng ý không thể thành thân?
 
Đây không phải rõ ràng là muốn dây dưa với Tô Đường, cản trở Tô gia sao.
 
Cho dù là Tô gia không ngại, lại có quan viên nào không biết xấu hổ mà ở trên tấu chương nói rằng Hoàng Thượng ta muốn thành hôn với quý phi trước kia của người.
 
Tô Đường xấu hổ nhìn Tô Tranh, có chút thẹn thùng: "Gia gia, nếu không thì . . . . . . coi như  bỏ đi."
 
Tô Tranh xoay người lại: "Bỏ cái gì! Không thể bỏ!"
 
Tô Tranh vô cùng kiên định với ý nghĩ sẽ tìm cho Tô Đường một vị hôn phu.
 
Ông tự nhận đời này người ông có lỗi nhất chính là với cháu gái, ba năm trước đây không thể không gả nàng cho tên kia, phí hoài của cháu gái ba năm, hiện giờ ông trời cũng không nhẫn tâm để cho cháu gái lại bị những người trong thâm cung tra tấn, cháu gái không dễ dàng gì mới lấy lại được tự do, Tô gia bọn họ nhất định sẽ tìm cho nàng một nam nhi thật tốt.
 
Không cần gia thế quá tốt, tướng mạo không hợp, phẩm hạnh không tốt lại càng không cần, cần nhất chính là tính cách ôn nhu thương người, quan trọng nhất là sau khi thành hôn sẽ ở lại Tô gia.
 
Tô Tranh cũng không yêu cầu cháu rễ phải ở rễ, chỉ là hai người phải ở trước mắt ông, ông tận mắt nhìn thấy hai người hòa thuận vui vẻ mới yên tâm.
 
Tô Tranh cứ mãi nóng nảy.
 
Tô Đường một mặt cúi đầu uống trà.
 
Rốt cuộc tới cuối cùng, Tô Tranh vỗ đùi: "Lão phu cũng không tin!"
 
Tô Đường sợ tới mức cả ly trà đều đỗ hết lên váy.
 
***
 
Ngày hôm sau, trên tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất đường Trường Bình.
 
Ở cửa phòng tiếp khách riêng biệt trên tầng hai, Tô Đường bị đại ca Tô Tồn theo sau lưng kéo đi ra. Tô Tồn thấp giọng nói bên tai Tô Đường: "Không có việc gì, đừng sợ, ca ca ở đây."
 
Vẻ mặt Tô Đường đau khổ muốn chạy trốn: "Ca, muội không muốn đi. . . . . ."
 
Tô Tồn: "Người ta đều đang chờ bên trong, muội nói không đi là không đi? Nghe lời. Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội."
 
Nhưng mà lúc này nàng không hạnh phúc. . . . . . Tô Đường bị động, cúi đầu thấp đến mức như muốn chui vào bụng, bị Tô Tồn kéo vào bên trong.
 
Nàng tới đây để xem mặt.
 
Không riêng gì đại ca nàng cùng tiểu thư Cố gia đính hôn, Cố gia còn có một thiếu gia, bởi vì lúc nhỏ sức khỏe yếu lại là con của một quan viên trong chưa chút tiếng tăm kinh thành, mấy năm gần đây sức khỏe có chuyển biến tốt, Cố Chi Tung liền bắt đầu tính toán hôn sự cho đứa con này.
 
Cùng vị hôn phu là cháu gái Tô Tranh ăn nhịp với nhau.
 
Tô Đường ở trong tình thế đã gả cho một đời chồng, chồng trước còn là đương kim Thánh Thượng, lo công tử nhà mình hoàn cảnh xấu, từ nhỏ sức khỏe đã kém, hiện tại tuy rằng đã trưởng thành nhưng thân thể vẫn còn chút yếu ớt, cho nên hai nhà ai cũng không chê ai. Hai nhà bàn bạc xong, vì chuyện chung thân đại sự của con cháu hai nhà, không giống như những cha mẹ bình thường trong bách tính, chỉ dựa vào cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa muốn cho con cái hai nhà gặp mặt trước, thích nhau, sau đó mới tính tiếp.
 

Từ trước đến nay Tô Đường đều nghe lời gia gia, hôm nay Tô Tranh muốn nàng đến, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Tô Tồn đến đây.
 
Tô Đường theo sau ca ca đẩy cửa đi vào.
 
Trong phòng đã có hai người ngồi đợi, một người đã từng tới nhà nàng, Cố Chi Tung Cố đại nhân.
 
Cố Chi Tung và Tô Tồn, hai người gặp nhau là con rể tương lại gặp nhạc phụ, khách khí hòa hợp cực kỳ.
 
Sau khi chào hỏi, Tô Tồn chỉ vào Tô Đường trước: "Đây là xá muội Tô Đường."
 
Cố Chi Tung kéo người bên cạnh lại: "Đây là khuyển tử. . . . . ."
 
Tô Đường lặng lẽ nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh Cố Chi Tung, đối tượng gặp mặt của nàng, sau đó nhất thời bị dọa không nhẹ, không tự chủ được gọi: "Cố Diệc Dữ!"
 
Cố Chi Tung kinh ngạc: "Tô tiểu thư làm sao biết tên của khuyển tử?"
 
Tô Đường mở to mắt nhìn người bên cạnh Cố Chi Tung, đây không phải là bạn cùng bàn của nàng Cố Diệc Dữ sao?
 
Thì ra Cố Diệc Dữ ở cổ trang là bộ dạng này.
 
Cố Diệc Dữ dường như lại không nhận ra Tô Đường, hắn nhìn Tô Đường giật mình, giống như tim đã ngừng đập.
 
Cố Chi Tung khẽ đẩy Cố Diệc Dữ.
 
Cố Diệc Dữ lập tức phục hồi lại tinh thần, hướng về phía Tô Đường hành lễ: "Tô tiểu thư cùng tại hạ vừa gặp như đã quen thân."
 
Cố Chi Tung cùng Tô Tồn liếc nhau, mơ hồ cảm thấy hai người này rất có hy vọng.
 
Tô Đường: ". . . . . ."
           
Với sự tận lực mai mối của Cố Chi Tung cùng Tô Tồn, bốn người dùng xong cơm, Cố Chi Tung cùng Tô Tồn thừa dịp hai người còn có việc phải tạm thời rời đi, để hai người Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ ở chung với nhau.
 
"Các con nếu ngại ngồi đây nhàm chán có thể đi xuống đường tản bộ." Cố Chi Tung nói với Cố Diệc Dữ.
 
Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ sóng vai đi dạo ở trên đường.
 
Tô Đường vẫn chưa nhịn xuống, hỏi lần thứ ba: "Cố công tử, ngươi thật sự không biết ta sao? Lớp 9, ngồi cùng bàn."
 
Cố Diệc Dữ mỉm cười nói: "Ta cùng Tô tiểu thư nhất kiến như cố, cứ như là đã quen từ lâu."
 
"Ha ha." Tô Đường cười gượng hai tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định "Vậy ngươi biết hàm số lượng giác thay đổi, câu tiếp theo là cái gì không?"
 
"Còn nhớ rõ log(a)(MN)=log(a)(M) log(a)(N);log(a)(MN)=log(a)(M)-log(a)(N) không?"
 
"Biết con người có bao nhiêu nhiễm sắc thể không?"
 
"Còn nhớ rõ used to do có nghĩa là gì không?"
 
Cố Diệc Dữ: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Hắn quyền nắm tay để lên miệng ho khan một tiếng: "Tô tiểu thư quả nhiên tâm tư độc đáo, thứ lỗi ta ngu muội, những cái Tô tiểu thư vừa nói, một cái cũng đáp không được."
 
Quả nhiên là đáng yêu. Cố Diệc Dữ nghĩ.
 
"Được rồi." Tô Đường gật gật đầu. Nàng có thể xác định, Cố Diệc Dữ trước mắt này cùng Cố Diệc Dữ lớp 9 chỉ là mặt mũi giống nhau, tên giống nhau mà thôi, nếu không làm sao không thể trả lời được những câu hỏi của nàng.
 
Tô Đường trước nay đều là bị Cố Diệc Dữ thông minh kia chèn ép một phương, bây giờ trong lòng đột nhiên dâng lên khoái cảm chính mình vô cùng thông minh sẽ chèn ép tên Cố Diệc Dữ này, có thể nói là “nhà nông chuyển mình hát ca vang”.
 
Tô Đường vô cùng vui vẻ, một đường đi dạo, cước bộ nhẹ nhàng.
 
Cố Diệc Dữ theo sát phía sau, ánh mắt vẫn đuổi theo thân ảnh Tô Đường, trong lòng đan xem khẩn trương lẫn vui vẻ.
 
Hắn từ nhỏ sức khỏe yếu, nhiều bệnh, ngoại trừ mẫu thân, tỷ tỷ cùng mấy vú em, rất ít khi ra khỏi cửa gặp nữ tử khác, Tô Đường là người đầu tiên, hắn vừa nhìn thấy liền không muốn rời mắt khỏi Tô Đường.
 
Nhất kiến chung tình?
 
Có lẽ là vậy đi.
 
***
 
Tống Hoành ở trong cung nghe Kim Ngô Vệ nói hôm nay Tô tiểu thư theo huynh trưởng ra ngoài.
 

Tống Hoành không muốn đến Tô gia, Tô Đường ra ngoài, ngược lại có thể gặp một lần ở bên ngoài.
 
Hắn xuất cung, mang theo Lí Đức Toàn đem râu giả bên người, đi về hướng tửu lâu.
 
Còn chưa đến tửu lâu, xa xa đã nhìn thấy thân ảnh đầy sức sống của Tô Đường ở trên đường, trong tay còn cầm một chuỗi mứt quả.
 
Chỉ có một mình nàng sao? Không thể tốt hơn. Tống Hoành nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
 
Hắn đang muốn tiến đến phía trước, ánh mắt lại đột nhiên bị thân ảnh của nam tử phía sau Tô Đường hấp dẫn.
 
Tống Hoành cảm thấy trên đầu mình ẩn ẩn một chiếc sừng.
 
. . . . . . . . . . . .
 
Đến tửu lâu.
 
Lông mày Tống Hoành nhíu sâu, nhìn nam tử ngồi đối diện.
 
Tô Đường vừa nãy đã nói qua với hắn, Cố Diệc Dữ của nơi này chỉ là có mặt mũi giống như đúc Cố Diệc Dữ ở lớp 9 mà thôi.
 
Trong tay Tô Đường còn nữa xiên mứt quả chưa ăn hết, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 
Hoàng Thượng sao lại đột nhiên xuất hiện, lại còn đúng lúc nàng đi xem mặt.
 
Tô Đường phiền muộn, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.
 
Tống Hoành thản nhiên nhấp một ngụm trà, "Cố công tử đúng không? Trẫm hôm nay đến tìm Tô quý phi, không nghĩ tới lại đang ở cùng ngươi."
 
Hiện tại rõ ràng đã không còn là quý phi. Tô Đường có chút bất mãn.
 
Cố Diệc Dữ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Hoàng Thượng.
 
Hắn biết Tô Đường từng là quý phi của Hoàng Thượng. Trước khi hắn đễn đã có chuẩn bị.
 
Cố Diệc Dữ vốn nghĩ mình sẽ không có ý gì với Tô Đường đã từng là Tô quý phi này, cho đến hôm nay thật sự gặp Tô Đường, mới biết được cảm giác trống ngực đùng đùng là thế nào.
 
Giống như khi còn bé, hắn triền miên trên giường bệnh, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh mặt trời. Ánh mặt trời dần dần chếch đi rồi chậm rãi biến mất, Cố Diệc Dữ nhớ rõ mình đã khóc rất lâu.
 
Hiện tại hắn giống như lại gặp được ánh mặt trời kia.
 
Hắn dùng hết toàn lực cũng muốn đem nàng bắt lấy.
 
Nhưng Hoàng Thượng. . . . . . dường như đối với Tô Đường vẫn còn dư tình chưa hết.
 
Đối diện, Tống Hoành nhíu mắt.
 
Hắn cố ý gọi Tô Đường là Tô quý phi, là muốn cho Cố Diệc Dữ biết khó mà lui, không nên có chủ ý gì với Tô Đường. Đoạt nữ nhân với Hoàng Thượng, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
 
Chỉ thấy Cố Diệc Dữ rõ ràng là trong lòng kịch liệc giãy dụa một phen, sau đó đột nhiên đứng lên.
 
Tống Hoành tưởng rằng hắn hiểu được, biết khó mà lui, cười cười.
 
Cố Diệc Dữ hạ quyết tâm, đột nhiên lạy dài trên mặt đất.
 
Phụ thân đã nhiều lần nói qua, đối với Thánh Thượng, lúc ngươi không thể lãng tránh cường quyền của hắn, chi bằng cứ trực tiếp. Như vậy ngược lại có thể khống chế tay chân hắn.
 
Cố Diệc Dữ: "Nghe nói Hoàng Thượng là người làm mối rất tốt, mong Hoàng Thượng thành toàn cho thần cùng Đường Nhi."
 
 


Bình Luận (0)
Comment