Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 152

Bởi vì Cao Tấn ở bên cạnh nên thậm chí chưa nếm được đồ ăn trong Noãn Đông yến Tạ Khuynh đã đi về.

Nàng cưỡi tiểu hắc mã, Cao Tấn cưỡi một tiểu hồng mã, hai người hai ngựa dưới ánh chiều tà rực rỡ nhàn nhã tiến vào phố Chu Tước.

Hai con ngựa này đều là Hãn Huyết mã được Tây Vực tiến cống, bất quá lúc ấy tính tình tiểu hồng mã hơi tốt hơn chút đỉnh, không giày vò hành hạ mấy người trong trại nuôi ngựa. Còn tiểu hắc mã nóng tính, khắp nơi đá người hất người, đúng lúc gặp được Tạ Khuynh liền bị thuần phục.

Tạ Khuynh vốn tưởng xuất cung rồi sẽ không được gặp lại tiểu hắc mã nữa, không ngờ Cao Tấn còn có chút lương tâm, đem nó đưa ra ngoài cung.

Cao Tấn ngồi trên lưng ngựa, nhìn Tạ Khuynh chốc chốc sờ sờ lông bờm tiểu hắc mã, chốc chốc lại vỗ vỗ cổ nó, còn thỉnh thoảng cúi người ôm một cái, không biết nói nhỏ vào tai nó cái gì...


Tóm lại, nàng quan tâm ngựa hơn quan tâm hắn.

Cao Tấn cũng thật không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ lưu lạc đến mức tranh giành tình cảm với một con ngựa, muốn cố biểu hiện cao quý một chút, nhưng phần ủy khuất này hắn thực sự không chịu nổi, nhịn không được nói:

"Êy, có ta là một người sống sờ sờ ở bên cạnh bồi nàng mà nàng lại xem như không thấy, quá đáng lắm."

Tạ Khuynh ngồi thẳng lên liếc mắt nhìn hắn, lành lạnh nói:

"Người sống sờ sờ mới phiền đó, ai mượn ngươi bồi?"

Cao Tấn ngỡ ngàng:

"Nàng có lương tâm hay không? Trước đây nàng sẽ không nói với ta như vậy."

Tạ Khuynh liếc mắt hỏi lại:

"Ngươi xác định là không?"

Cao Tấn bị nghẹn, ngượng ngùng ho khan, hình như là có, trước kia nữ nhân này mắng thầm hắn phải nói là hung ác.

"Cái đó không giống, trước kia nàng không biết ta có thể nghe được, nàng len lén mắng, hiện tại sau khi dỗi ta xong nàng cũng hoàn toàn không tránh ta nữa." Cao Tấn tranh luận.


"Vậy sao? Không có chú ý."

Tạ Khuynh hững hờ đáp, tới đoạn đường phân nhánh thì ghìm cương ngựa, cân nhắc xem đi hướng nào, bên trái là Thiên Hương lâu, bên phải là Yên Nhạc phường.

Thiên Hương lâu có chân giò, nhưng chân giò ngon hơn nữa thì ăn nhiều cũng ngán. Yên Nhạc phường có Say Hoa Âm, đáng tiếc là quá mắc...

"Bất quá." Không biết Cao Tấn nghĩ tới cái gì lại nở nụ cười:

"Điều này nói rõ nàng ở trước mặt ta ngày càng chân thật, còn biết ỷ sủng sinh kiêu, rất tốt rất tốt."

Tạ Khuynh bội phục năng lực bổ não của hắn, dùng roi ngựa chọc chọc cánh tay hắn:

"Đã đến giờ cơm, ngươi có đói không?"

Cao Tấn hỏi: "Nàng đói bụng?"

Tạ Khuynh gật đầu: "Ừm."

Cao Tấn sảng khoái nói:

"Vậy thì đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?"

Tạ Khuynh lập tức chỉ sang bên phải:

"Đi Yên Nhạc phường đi, đậu phộng chỗ này ăn cực kỳ ngon."


Nói xong, không đợi Cao Tấn kịp phản ứng, Tạ Khuynh trực tiếp chuyển hướng đầu ngựa đi sang con đường bên phải. Cao Tấn đầu đầy chấm hỏi, đậu phộng... Có thể ngon tới mức nào được?

Một khắc sau, hai người ngồi xuống bàn trong Yên Yên Nhạc phường. Bởi vì là giữa trưa nên khách trong đại đường rất nhiều.

Lúc tiểu nhị tới hỏi hai người ăn gì, Tạ Khuynh liếc mắt sang Cao Tấn một cái, thầm tính toán thực lực ai kia, đánh bạo giơ một bàn tay năm ngón với tiểu nhị, sau đó lại đổi thành bốn, nói:

"Bốn vò Say Hoa Âm, mấy món khác tùy ý."

Dừng một chút, thấy Cao Tấn mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn mình, Tạ Khuynh lại thêm một câu:

"Với đĩa đậu phộng nữa."

Tiểu nhị thấy hai vị khách này vừa vào liền gọi bốn vò Say Hoa Âm, hai trăm lượng một vò, bón vò là tám trăm lượng. Nhà bình thường ai dám chi tiêu như vậy, chỉ sợ gặp bọn ăn chùa uống chùa, gọi thật nhiều rồi không tính tiền mới thế...
"À, tiểu nhân xác nhận lại với hai vị một chút, là bốn vò Say Hoa Âm sao? Hai vị hẳn là biết giá cả Say Hoa Âm của bản điếm nhỉ?"

Tạ Khuynh nghe ra ý tứ của tiểu nhị, lông mày nhíu lại, oán thầm với Cao Tấn:

[ xem thường ai hả? ]

[ lần trước ta tới tiểu nhị cũng đâu làm vậy, đây là xem thường ngươi đó! ]

[ nhanh, đem bạc đập lên bàn cho hắn mở mang. ]

Cao Tấn: ...

Giờ thì hắn đã biết, đậu phộng Yên Nhạc phường ngon ở chỗ nào.

Bảo tiểu nhị kề tai qua, chỉ thấy Cao Tấn nhỏ giọng nói vào tai tiểu nhị gì gì đó. Tiểu nhị lập tức mặt mũi chấn kinh nhìn Cao Tấn, sau đó cung kính hành lễ, vội vàng chạy lên lầu.

Phòng bếp Yên Nhạc phường ở phía sau lầu một, tiểu nhị chạy lên lầu trên làm gì?

"Ngươi nói gì với hắn?" Tạ Khuynh hỏi.

Cao Tấn lại không nói câu nào, rót nước trà đưa đến trước mặt Tạ Khuynh, biểu hiện thần bí này làm lòng Tạ Khuynh ngứa ngáy hết cả lên.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy một người xuất hiện ở cầu thang, mặc trường bào phú quý, để ria mép, nhìn dáng vẻ giống như lão bản. Hắn đứng trên đầu cầu thang thăm dò nhìn vào đại đường, nhìn theo hướng tiểu nhị chỉ.

Trước tiên lão bản nhìn thoáng qua Tạ Khuynh, không có phản ứng gì, ngay sau đó nhìn sang người ngồi đối diện nàng, mắt thường cũng thấy được người lão giật bắn lên, chạy chậm từ cầu thang xuống. Tiểu nhị hai bên trông thấy lão bản nhà mình đi xuống cũng giật nảy lui sang hai bên. Đến cả chưởng quầy đang tính tiền phía sau quầy cũng bị kinh động, bước ra khỏi quầy quan sát.

Lão bản chạy chậm tới bên cạnh Cao Tấn, thấy chưởng quầy tiểu nhị đều nhìn sang bên này, phất tay đuổi bọn họ đi, sau đó mới cong cong người nửa quỳ xuống bên ghế Cao Tấn, nói:
"Chủ tử, ngài đã tới? Là có dặn dò gì sao?"

Cao Tấn đỡ lão bản đang khẩn trương đến run chân dậy, để hắn tự nhiên một chút.

Nhưng chân lão bản giống như không nghe lời chủ, run đến mức không đứng được, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể vịn một tay lên bàn mới miễn cưỡng đứng vững.

Cao Tấn chỉ vào Tạ Khuynh rồi nói với lão bản:

"Không có việc gì, phu nhân muốn uống Say Hoa Âm."

Lão bản nghe được hai chữ phu nhân, nhịn không được nhìn sang Tạ Khuynh. Nàng xua tay phủ nhận. Lão bản dứt khoát hô lớn đến mức trong lâu ngoài lâu đều nghe được:

"Người đâu, mau dọn hai xe Say Hoa Âm tới."

Thanh âm vang dội, quy mô to lớn, khiến Tạ Khuynh ngay tại chỗ thể nghiệm cảm giác xã tử*.

(*Cứu toi. Toi không hiểu.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Người đến Yên Nhạc phường ăn cơm uống rượu đều biết giá Say Hoa Âm. Bình thường khách tới uống hai vò đã xem như giàu có, giàu hơn nữa thì bốn năm sáu bảy tám vò cũng không xê xích gì nhiều.
Không ngờ hôm nay bọn họ nhìn thấy một Thiếu phu nhân thật hào khí, thế mà gọi hai xe!

Thế này, trong nhà chắc có mỏ vàng.

Tạ Khuynh bị ánh mắt xung quanh chăm chú nhìn đến mức phải che mặt, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể lên nhã gian lầu hai ngồi.

Vào nhã gian, lão bản Yên Nhạc phường hóa thân thành tiểu nhị ân cần nhất trong lịch sử, đi theo làm tùy tùng hầu hạ, đặc biệt là đối với Tạ Khuynh, phải gọi là xuân phong hóa vũ, tân chí như quy*... Đến mức Cao Tấn nhìn không nổi, phải đuổi hắn đi.

(*Tân chí như quy: khách đến cảm thấy như đang ở nhà chính mình. Ý nói tiếp đãi chu đáo, người khách tự nhiên thoải mái như đang ở nhà.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau khi lão bản đi ra ngoài, Tạ Khuynh mới dám hỏi Cao Tấn:

"Chuyện gì vậy? Người này từ trong cung ra hả? Đại tổng quản?"
Cao Tấn bật cười:

"Uống rượu của nàng đi."

Tạ Khuynh nhìn bàn bên cạnh chất đầy mấy tầng Say Hoa Âm, tâm tình phức tạp, hạnh phúc tới quá bất ngờ. Giống như nàng đang tìm cách bào chút vụn vàng từ trên người Cao Tấn, hắn bỗng mở một tòa kim khố ra cho nàng vào muốn lấy bao nhiêu tùy ý.

Cầm một vò lên, mở nắp kề vào mũi ngửi thử, vẫn là rượu đó, vẫn là mùi đó, nhưng uống vào lại giống như thiếu đi một loại tư vị, một loại... Tư vị nghèo khó.

Lần trước trút sạch hầu bao chỉ đủ mua một vò, trừ hai năm ở trong cung không uống rượu ra, đã bao giờ Tạ Khuynh văn nhã như thế, lần đầu tiên nàng uống rượu mà từng ngụm từng ngụm một.

Chỉ một hơi vơi đi nửa vò, Tạ Khuynh uống đến thần thanh khí sảng, thật lòng cảm khái một câu với Cao Tấn:

"Có tiền, thật tốt."
Cao Tấn ngồi đối diện uống bằng chén nhỏ, nghe vậy lắc đầu:

"Trâu gặm mẫu đơn, chậc. Cũng may là ta."

Tạ Khuynh liên tục gật đầu:

"Đúng đúng đúng, may mà là ngươi, người bên ngoài ai có thể chơi lớn như thế."

Khen xong, Tạ Khuynh trình bày khát vọng nội tâm:

"Cao lão bản, ở đây uống không hết ta có thể gói mang về không?"

Cao Tấn giương mắt nhìn nàng, bỗng nhiên dang chân ra, dùng tay vỗ vỗ một bên đùi hững hờ nói:

"Ái chà, cái đùi này của Cao lão bản đã rất lâu rồi không có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng ngoan ngoãn nào ngồi lên, nếu người nào đó muốn uống rượu thì..."

Nụ cười trên mặt Tạ Khuynh dần tắt, thật muốn tát bay khuôn mặt ra vẻ, làm cay mắt người nhìn này đi.

Nhưng nàng không thể!

Nàng muốn uống rượu!

Một vò hai trăm lượng, ở đây ít nhất cũng hai mươi mấy vò, không phải chỉ ngồi lên đùi lão bản sao, có gì to tác đâu!
Cao Tấn rung rung cái chân không an phận kia, ám chỉ thật rõ ràng. Tạ Khuynh ngửa đầu uống một ngụm rượu, bước từng bước nặng nề chịu nhục, liền mạch dứt khoát ngồi lên đùi người nào đó, rất nhanh tìm lại cảm giác giả làm thục nữ của những ngày còn trong cung.

Không chỉ ngồi lên đùi như ý ai kia, nàng còn tặng kèm một cái ôm cổ thắm thiết và dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực ai kia đầy gợi cảm.

Thanh êm mềm mại như hoàng anh xuất cốc, chỉ vừa nói ra một chữ:

"Cao..."

Còn hai từ 'lão bản' chưa nói xong đã nghe Cao Tấn đưa ra yêu cầu xưng hô riêng:

"Gọi Tấn lang."

Tạ Khuynh ngước mặt nhìn lên trời, lại nhìn sang bàn rượu, đem câu nói 'Bên A đều đúng' mặc niệm nhiều lần, sau đó mới chuyên nghiệp mười phần gọi một câu chính bản thân nàng còn không chịu nổi:
"Tấn ~ lang ~ người ta..."

"Phụt--"

Giọng làm nũng của Tạ Khuynh có lực sát thương quá lớn, làm Cao Tấn cười xỉu lên xỉu xuống, đến mức toàn thân hắn run lẩy bẩy, muốn ngừng mà không được, ảnh hưởng đến Tạ Khuynh khiến nàng không thể phát huy diễn kỹ, nhịn không được nhéo cánh tay của kẻ không biết tốt xấu nào đó mới miễn cưỡng dằn xuống tràng cười tới gần chết của hắn.

"Được rồi được rồi, không ngồi nữa không ngồi nữa." Tạ Khuynh nổi giận.

Đang định đứng dậy đã bị Cao Tấn ôm eo kéo xuống. Hắn dụ dỗ nói:

"Ta sai rồi, ta xin lỗi. Nhưng mà thật sự buồn cười lắm nàng biết không? Nàng căn bản không biết lúc ở trong cung mỗi lần nhìn nàng làm nũng ta mắc cười tới cỡ nào đâu."

Tạ Khuynh: …

Hoàn toàn không hiểu được vì sao hắn cười, thậm chí còn muốn cho hắn cái chày gỗ vào đầu.
Lẳng lặng nhìn khóe miệng không ngừng giương lên của hắn, Tạ Khuynh chậm rãi cầm một chiếc đũa giơ lên trước mặt Cao Tấn, Cao Tấn vội vàng đè xuống:

"Ta chỉ cười chút xíu, tội không đáng chết chứ."

Tạ Khuynh lạnh nhạt nói: "Nhanh."

Cao Tấn lắc đầu: "Không đến mức đó."

Tạ Khuynh lãnh khốc: "Đến mức đó."

Nói xong liền đưa cái tay còn lại ra giải cứu tay đang bị Cao Tấn nắm. Cao Tấn nói lời khuyên nhủ thấm đượm tình nghĩa:

"Đừng mà, một thoáng phu thê."

"Phu thê cái rắm!"

"... Rượu này cho nàng."

"Được rồi."

Đạt được mục đích, tâm tình Tạ Khuynh xán lạn, ngọt ngào nói với Cao Tấn:

"Tạ ơn Tấn lang."

Nói xong còn 'moa' một cái, hôn thật mạnh lên má Cao Tấn, sau đó vui sướng đứng dậy khỏi đùi hắn, về lại chỗ mình tiếp tục uống rượu.

Cao Tấn sờ hơi ấm còn vương lại trên má, nghi ngờ mình bị trúng kế.
**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau lần đó cùng lúc nhìn thấy hai cô nương Tạ gia trên sân mã cầu, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm phá án, rất nhanh Phù Diên Đông đã đoán được bảy tám phần.

Thực hiển nhiên, người hai năm trước tiến cung không phải nhị cô nương Tạ Nhiễm, mà là đại cô nương Tạ Khuynh. Vì lẽ đó Bệ hạ hoàn toàn không quen biết nhị cô nương, ngược lại phi thường quen thuộc với đại cô nương, thậm chí đến mức thân cận.

Còn cụ thể vì sao, Phù Diên Đông đoán có thể hai năm trước Bệ hạ vừa mới đăng cơ, người ngoài đồn đoán ngài là Hoàng đế lai lịch bất chính, bức vua soán vị mà có. Lại thêm bắt đầu thiết lập triều đại mới, thủ đoạn quét sạch triều chính của Bệ hạ có chút tàn nhẫn, liền có thanh danh bạo quân.

Tạ nhị cô nương lớn lên ở kinh thành phú quý, nuông chiều từ bé, mà Tướng quân phu nhân Thái thị lại có tiếng nuông chiều con cái, nên không nỡ để con gái ruột vào cung lấy thân nuôi hổ, liền gọi đại cô nương ở biên quan về thay thế, dù sao dung mạo hai tỷ muội giống nhau bảy tám phần, trong cung cũng không có cơ hội nhìn thấy người quen, lại tăng thêm ngụy trang là có thể lừa dối qua cửa.
Lần trước án Thẩm Thiên Phong liên hợp với Hằng vương mưu phản có truyền ra tin Bệ hạ hóa điên, cũng vào lúc đó vị Quý phi luôn được Bệ hạ sủng ái bị đâm chết, mà Tạ Tướng quân mặc kệ lễ nghi quần thần, kiên trì vào cung đoạt thi thể Quý phi về phủ an táng.

Lúc ấy Phù Diên Đông nghe tin nghĩ mãi không ra tại sao Tạ Tướng quân phải làm như thế, đây không phải là vội vàng tìm cớ cho đối thủ sao, cũng không sợ Bệ hạ xử xong đám người mưu phản liền quay sang xử luôn ông ấy?

Xem ra chính là lần đó, Tạ Tướng quân đưa đại nữ nhi ra ngoài.

Về sau liền có tin đồn Tạ nhị cô nương cứu giá, giả chết phối hợp với Bệ hạ dẫn Thẩm Thiên Phong vào bẫy, cứ như vậy, Tạ gia nhị cô nương từ trạng thái giả chết, lần nữa danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt người đời.
Còn những chi tiết nhỏ lẻ trong đó Phù Diên Đông đoán không ra, nhưng đại khái chính là như vậy.

Đem thân phận của hai vị cô nương Tạ gia đổi một cái, những chỗ khó hiểu trước kia liền trở nên thông suốt.

Hắn xoay người lên ngựa đi về hướng quán trà.

Khó được một ngày hưu mộc, hắn hẹn ba người bạn tốt ra quán trà gặp mặt, mặc một thân thường phục cổ tròn, bớt chút sát khí, thêm chút khí chất ca ca nhà bên.

Bỗng nhiên đầu vai của hắn bị vật gì đập một cái, lực đạo không lớn, vừa đủ gây sự chú ý của hắn.

Phù Diên Đông ghìm dây cương, chuẩn xác nhìn về hướng kia, trông thấy một nữ tử có lúm đồng tiền như hoa đang ngồi trên đầu tường, hai chân thon dài nhàn nhã đung đưa.

Vừa nãy hắn đi ngang đó không hề phát hiện. Công phu của Tạ đại cô nương này còn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Phù Diên Đông quay đầu ngựa lại hỏi:

"Tạ đại cô nương có gì chỉ giáo?"

Tạ Khuynh ngồi trên đầu tường vẫy tay: "Lại đây!"

Phù Diên Đông phảng phất như không nghe thấy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bộ dáng 'Ngươi kêu ta liền tới, vậy thì thật mất mặt'.

Tạ Khuynh sờ soạng túi trong tay áo nửa ngày, rốt cuộc lấy ra một sợi dây ngũ sắc, cầm trong tay đung đưa về hướng Phù Diên Đông.

Trông thấy vật kia, rốt cuộc Phù Diên Đông cũng có phản ứng, giục ngựa đi tới, đưa tay ra:

"Trả ta."

Tạ Khuynh cũng không làm khó hắn, vứt sợi dây cho hắn. Phù Diên Đông chụp lấy, cầm trong tay cẩn thận kiểm tra, bộ dáng kia như mất bảo bối mà tìm lại được, khiến Tạ Khuynh rất tò mò là ai tặng cho hắn.

"Lúc ta nhặt được nó đã bẩn sẵn rồi, không phải do ta làm." Tạ Khuynh ngồi trên đầu tường nói.
Phù Diên Đông kiểm tra xong, cẩn thận cuộn lại nhét vào túi trên eo, đáp một câu:

"Đa tạ trả lại."

Tạ Khuynh nhún vai:

"Không cần khách khí. Vốn là của ngươi, tiền thì ta tiêu rồi, đồ vật cũng nên giữ lại thay ngươi."

Phù Diên Đông bật cười.

Tạ Khuynh trả xong liền muốn đi, cáo từ với hắn:

"Vật quy nguyên chủ, ta đi đây."

Phù Diên Đông thấy nàng muốn trèo tường bỏ đi, gọi lại:

"Nếu không chê, ta mời ngươi uống chén trà."

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Cao Tấn: Tạ Khuynh là cái đồ pội pạc. Bảo iu mình, xong bắt mình phải ghen với một con ngựa. Đấy mà là iu mình à, đấy là ghét mình gòi.

Đoạn chị ngồi lên đùi anh xong anh cười toi tính gõ là cười ẻ lên ẻ xuống cơ, nhưng mà như dị thì ác với bạo quân quá nên lại thôi.
┌(・。・)┘♪

Bình Luận (0)
Comment