Tạ Khuynh biết mình lại hôn mê rồi. Rõ ràng lúc đi trên đường nàng đã tự nhủ bản thân phải cố gắng chống đỡ, không thể làm Cao Tấn quá lo lắng. Nhưng thân thể suy yếu ngoài sức tưởng tượng, dù một giây trước nàng còn đang nói chuyện với Cao Tấn, một giây sau đã mê man được ngay.
Mà khoảng thời gian mê man càng lúc càng dài, Tạ Khuynh cảm thấy trên môi hơi ướt, thầm nghĩ nhất định là Cao Tấn, từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một trần nhà có phong cách hoàn toàn khác với Lễ triều.
Đây là đâu?
Quán trọ sao?
Nàng đã mê man bao lâu?
"Tỷ tỉnh rồi."
Một thanh âm vang lên bên tai Tạ Khuynh. Nàng quay đầu qua, trông thấy Tạ Nhiễm đang ghé vào mép giường nhìn mình. Tạ Khuynh cho rằng đây là mộng, nếu không sao nàng lại thấy Tạ Nhiễm được.
Tạ Nhiễm thấy Tạ Khuynh không có phản ứng, không nhịn được kêu thêm một tiếng:
"Tỷ nghe được ta nói gì không?"
Lúc này Tạ Khuynh nghe rõ ràng, cũng kịp phản ứng được quả thật là Tạ Nhiễm đang ở trước mặt mình.
"Tạ, Nhiễm."
Tạ Khuynh dùng thanh âm nhỏ như tiếng ruồi muỗi gọi. Tạ Nhiễm nghe thấy liên tục gật đầu, ngồi xuống mép giường cầm tay Tạ Khuynh, vui đến phát khóc:
"Là ta! Ta là Tạ Nhiễm. Tỷ, tỷ bị sao vậy?"
Tạ Khuynh không còn sức giải thích nhiều, chỉ đáp ngắn gọn:
"Trúng độc."
Nói xong, Tạ Khuynh nhìn ra phía sau Tạ Nhiễm, hỏi:
"Cao Tấn đâu?"
Khó khăn lắm nàng mới tỉnh lại, không biết lần này tỉnh được bao lâu, một khắc Tạ Khuynh cũng không muốn lãnh phí. Nàng muốn nhìn Cao Tấn, muốn nói chuyện với hắn.
Tạ Nhiễm lau nước mắt, trả lời:
"Bệ hạ... Đi lấy thuốc cho tỷ rồi."
Tạ Khuynh kinh ngạc:
"Lấy thuốc? Đi đâu lấy thuốc?"
Lúc nàng và Cao Tấn rời kinh, Vân Thiền đại sư có nói độc của bò cạp đỏ này đến Nam Cương cũng chưa chắc giải được.
Lòng Tạ Khuynh ẩn ẩn dự cảm không tốt.
"Tỷ, mặc kệ mấy cái đó đi, tóm lại Bệ hạ nói, nhất định sẽ mang thuốc về cho tỷ." Tạ Nhiễm an ủi.
Tạ Khuynh càng nghĩ càng thấy không đúng:
"Thuốc gì mà hắn phải đích thân đi lấy? Đó là nơi đầm rồng hang hổ gì?"
Tạ Nhiễm cúi đầu không nói, Tạ Khuynh giãy dụa cố đứng dậy, nhưng vừa nhích người lên đã không chống đỡ nổi. Tạ Nhiễm sợ nàng tự làm mình bị thương, vội vàng ấn nàng nằm xuống giường.
"Tỷ nằm xuống trước đi, ta nói là được."
Tạ Nhiễm do dự mãi vẫn quyết định nói:
"Chỗ đó hình như là Lôi cốc, bên trong sét đánh quanh năm, trong đó mọc một loại gọi là... Khuê xà thảo, có thể giải vạn độc, chỉ cần Bệ hạ hái nó thì tỷ sẽ được cứu."
Tạ Khuynh nghe Tạ Nhiễm nói xong, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Độc của nàng khó giải, trừ phi có thảo dược trong Lôi cốc. Thảo dược phổ thông không thể giải vạn độc, nhưng loại trong Lôi cốc kia có thể. Vậy Lôi cốc kia là địa phương thế nào không cần nói cũng biết.
Cao Tấn vì nàng mà bước vào một nơi vô cùng nguy hiểm.
Nàng bất lực ngăn cản, chỉ có thể chờ đợi. Nếu Cao Tấn trở về, Tạ Khuynh sẽ cùng hắn sống. Nếu Cao Tấn... Không về được, Tạ Khuynh sẽ cùng hắn chết.
Hai người nhất định phải ở bên nhau.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cao Tấn mặc áo tránh sét vào Lôi cốc, sau lưng kéo mấy cây xích sắt dẫn lôi vùi sâu xuống đất. Xích sắt này có chiều dài đủ cho hắn xuống chỗ sâu nhất của Lôi cốc. Ngoài tránh sét, nó còn một công dụng xấu nhất là đưa thi thể hắn ra khỏi Lôi cốc.
Lúc Hạt lão còn trẻ đã từng dùng phương pháp này đi vào Lôi cốc một lần, may mắn ngập trời chỉ chịu chút vết thương.
Nhưng đã mười năm trôi qua, bây giờ tình hình trong Lôi cốc thế nào không ai biết, thậm chí không thể xác định có Khuê xà thảo trong đó hay không. Vạn nhất mấy năm nay sét đánh quá nhiều, Khuê xà thảo tuyệt tích cũng khó nói.
Trước khi Cao Tấn vào cốc cũng không đắn đo quá nhiều về những khả năng này, hắn chỉ muốn hái được thảo dược có thể cứu mạng Tạ Khuynh, những cái khác không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Bên tai sấm đánh ầm ầm, hơn mười năm chưa có ai bước vào trong cốc vang rền tiếng sấm, lọt vào tầm mắt Cao Tấn là một mảnh cháy đen. Điều làm lòng hắn lạnh lẽo chính là, đừng nói Khuê xà thảo sinh trưởng trên đất khô cằn, đến cả một ngọn cỏ tầm thường cũng không có.
Trong cốc không có gì chính là kết quả xấu nhất.
Cao Tấn không bỏ cuộc tiếp tục đi tới trước, một tiếng sấm vang lên, có tia chớp bổ vào tảng đá núi cách hắn một trượng. Tảng đá ấy liền vỡ vụn văng đầy ra đất.
Làm Cao Tấn nhìn đến ngây người.
Không phải là khung cảnh sấm sét đánh vào đá núi làm hắn sợ hãi, mà là cách tảng đá vừa vỡ kia khoảng nửa trượng, có một gốc thực vật xanh mọc ra từ trong vách đá, xoắn tròn như thân rắn, xanh bích như ngọc...
Lúc này chân trời lại có tiếng sấm vang, tựa hồ càng lúc càng gần, phảng phất như có vị đại tiên nào đang độ kiếp trong tầng mây trên đầu Cao Tấn. Mây đen dày đặc, bên trong sấm sét lập lòe, tựa như đang ấp ủ một đợt sét lớn.
Bây giờ Khuê xà thảo trong Lôi cốc gần như tuyệt tích, chỉ còn mỗi một gốc ngay trước mắt Cao Tấn.
Nó mọc trên vách núi cách mặt đất năm sáu trượng, vách đá trên rộng dưới hẹp. Đại khái đây là lý do gốc Khuê xà thảo kia còn tồn tại đến bây giờ, góc độ này sét khó đánh trúng.
Chỉ là vị trí này đối với Khuê xà thảo là tốt, nhưng đối với Cao Tấn lại khó càng thêm khó. Vì vách đá trơn nhẵn, không có mấy chỗ nhô lên, dù khinh công hắn tốt hơn nữa mà không có điểm tựa lực thì cũng vô pháp bám vào tường leo lên như thạch sùng.
Ánh mắt Cao Tấn lia tới vách đá vừa bị sét đánh đứt gãy lúc nãy, phát hiện nếu có thể mượn lực trên vách đá này, nói không chừng hắn có thể chạm tới gốc Khuê xà thảo kia.
Mây trên trời tụ lại càng nhiều. Cao Tấn không dám trì hoãn, tìm được biện pháp liền lập tức hành động. Thân thể hắn bay vọt lên, một tay bám vào vách đá đứt gãy vì vừa bị sét đánh nên nóng cháy như than đá. Cao Tấn chịu đựng đau đớn, eo dùng sức quăng người, giẫm lên sườn đồi phía trên.
Có tiếng ầm ầm vang lên, chân trước Cao Tấn vừa rời khỏi sườn đồi, chân sau sét đã đánh lên đó. Cao Tấn chưa tỉnh hồn, mượn lực vừa nãy nhảy lên, thuận lợi vọt đến chỗ Khuê xà thảo. Cao Tấn nhanh chóng ra tay, đưa kẹp trúc lên ngắt lấy Khuê xà thảo. Đây là công cụ Hạt lão tự chế, chuẩn bị để một ngày vào Lôi cốc lần nữa.
Kẹp trúc quắp vào Khuê xà thảo, Cao Tấn kéo một cái đồng thời nhảy xuống, kẹp trúc cũng mang gốc Khuê xà thảo kia theo. Chân vừa chạm đất Cao Tấn liền xoay người tiếp tục chạy.
Khuê xà thảo tới tay, Cao Tấn lập tức cho vào hộp gỗ tùy thân, định chạy khỏi cốc.
Một tia sét đánh xuống, Cao Tấn nhảy vọt né qua, nghĩ là có thể an ổn trong chốc lát, ai ngờ hắn vừa né tia sét bên này, bên kia lại có một tia bổ xuống. Cao Tấn né lần thứ nhất, rồi lần thứ hai thứ ba. Càng về sau tiếng sấm càng dày đặc, Cao Tấn cảm thấy như sấm sét đang vây quanh mình, trời đất rung chuyển, khói đen ngập tràn, hoàn toàn không thấy đường thoát thân.
Sau lưng hắn chợt trúng một kích, cả người hắn văng ra ngoài thật xa. Cảm giác bị sét đánh này Cao Tấn từng trải nghiệm, chính là sau lần đó hắn bắt đầu nghe được thanh âm trong lòng Tạ Khuynh...
Cao Tấn nằm trên đất, toàn thân run lên không thể kiềm chế được. Cơ thể hắn như bốc cháy, lục phủ ngũ tạng đều đang quặn thắt. Cao Tấn nghĩ đến cái chết, trong đầu toàn là hình bóng Tạ Khuynh, từng kỷ niệm giữa hai người lóe lên trước mắt, hắn dần mất đi ý thức.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Khởi đầu bằng một tia sét trong mưa, kết thúc bằng một trận sét nhiều như mưa. Viên mãn!( ‾́ ◡ ‾́ )