Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 164

Lạc Dạ Thần nghiến răng "Đã đến nước này, Thái tử chắc không cần giả vờ nữa nhỉ?"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, mặt không chút biểu cảm nhìn y, tỏ rõ muốn giả vờ đến cùng.

Nếu hắn cứ khăng khăng giả vờ, Lạc Dạ Thần chỉ đành chủ động thẳng thắn nhận lỗi.

Trong lòng Lạc Dạ Thần hận muốn chết, nhưng bị đối phương nắm điểm yếu trong tay, y không dám động thủ, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong.

Y bực bội nói "Ngươi chiếm ngôi vị Thái tử, ta đố kị ngươi, nhìn ngươi không thuận mắt, nên phái người ám sát ngươi, đây là lỗi của ta, bây giờ ta chủ động nhận lỗi, hi vọng ngươi nể tình huynh đệ, giơ cao đánh khẽ, độ lượng bỏ qua."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi "Bây giờ huynh nhớ đến tình huynh đệ, vậy lúc huynh lệnh cho người giết ta, có từng nghĩ đến tình huynh đệ?"

Lạc Dạ Thần đỏ mặt tía tai, không nói nên lời.

Lạc Dạ Thần muốn lờ y đi, nên quay sang nhìn Tiêu lương đệ, thấy nữ nhân này đã bắt đầu ăn rồi.

Nàng vừa ăn điểm tâm uống trà, vừa thích thú xem kịch hay.

Bộ dạng của quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp.

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc hỏi "Điểm tâm này không phải nàng mang đến cho ta sao?"

Tiêu Hề Hề ngẩn ra.

Lúc này nàng mới nhận ra mình đã vô tình ăn điểm tâm vốn mang đến cho Thái tử!

Nàng vội nuốt bánh đậu xanh trong miệng, lắp bắp hỏi "Không... không phải người không thích ăn điểm tâm sao?"

Lạc Thanh Hàn "Vừa rồi không thích, bây giờ lại muốn ăn."

Tiêu Hề Hề "......"

Tuy vị Thái tử rất thất thường, làm người khác không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng ai bảo hắn là Thái tử chứ?

Tiêu Hề Hề lưu luyến đặt xuống nửa miếng bánh đậu xanh còn dang dở.

Nhìn đống bánh ngọt trước mặt, muốn ăn mà không được ăn, chỉ đành âm thầm nuốt nước bọt.

Ài, làm một cô vợ nhỏ đủ tư cách khó quá đi mất!

Lạc Dạ Thần nhìn hai người họ nói chuyện như thể không còn ai ở đó, bản thân hoàn toàn bị bọn họ phớt lờ, y tức chết mà.

Y siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng hỏi.

"Thái tử, ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao, mới chịu trả bốn tử sĩ kia cho ta?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y "Huynh thấy bộ dạng này của huynh là tới cầu xin người khác à? Cầu xin thì nên có dáng vẻ của cầu xin."

Vẻ mặt Lạc Dạ Thần vô cùng khó coi.

Y tự nói đi nói lại trong lòng...

Chỉ là cúi đầu mà thôi, còn tốt hơn là mọi chuyện bại lộ.

Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt!

Đại trượng phu co được duỗi được!

Lạc Dạ Thần hít một hơi thật sâu, từ từ quỳ xuống.

Đây là lần đầu tiên y quỳ gối trước một người không phải phụ mẫu hay lão sư, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.

Y liếc thấy Tiêu lương đệ đang nhìn mình, lập tức hung hăn trừng nàng.

"Cô nhìn gì mà nhìn?!"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Trước đây hình như có người nói mình là hoàng tử, thân phận cao quý, không thể nào nhận lỗi với người khác, càng không quỳ trước người khác, bây giờ người thế này... chà, người không thấy mặt mình đau hả?"

Mặt Lạc Dạ Thần há chỉ là đau, mặt y gần như bị đánh sưng lên rồi!

Y thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng "Cô câm miệng!"

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Điện hạ, ngài ấy lại hung dữ với ta."

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn Lạc Dạ Thần, ánh mắt lạnh căm.

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Vừa nãy cô ta nói ta như vậy, ta hung dữ với cô ta một chút thì làm sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Vưa rồi nàng nói lẽ nào không phải sự thật à?"

Lạc Dạ Thần "......"

A A A A!

Ta thật sự muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!
Bình Luận (0)
Comment