*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Hề Hề hào hứng hỏi "Điện hạ, chúng ta đến chỗ khác dạo nha?"
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Tiêu Hề Hề cầm mấy quyển sách truyện trên bàn.
Thường công công chủ động nói "Để nô tài cầm giúp người."
"Vậy phiền công công rồi."
Tiêu Hề Hề đưa sách truyện cho Thường công công, vui vẻ đi theo Thái tử khỏi quán trà.
Tình cờ Tần Liệt dẫn đầu một nhóm quan viên ra khỏi viện Hàn Lâm.
Hai bên gặp nhau trên phố.
Tần Liệt đã gần năm mươi, nhưng vì được bảo dưỡng kỹ càng, tài hoa học rộng nên vẫn phong độ, có phong thái danh sĩ thế gia.
Ông chắp tay chào Thái tử.
"Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ."
Mấy quan viên phía sau cũng hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Tần công không cần đa lễ."
Tần Liệt buông tay xuống, ánh mắt dừng trên người Tiêu trắc phi một lúc, khẽ cười nói "Vị này là Tiêu trắc phi phải không? Nghe danh đã lâu."
Tiêu Hề Hề khó hiểu.
Nàng chỉ là cá muối, danh tiếng ở đâu ra?
Lạc Thanh Hàn không muốn Tần Liệt quá chú ý đến Tiêu Hề Hề, bèn lạnh nhạt đổi chủ đề "Tần công muốn đi đâu vậy?"
Tần Liệt nhã nhặn lịch sự trả lời "Vi thần vừa xử lý xong công vụ, định về nhà nghỉ ngơi. Điện hạ gần đây chuẩn bị cho kỳ thi xuân, cũng đã vất vả nhiều rồi. Hôm nay hiếm khi có dịp dẫn Tiêu trắc phi ra ngoài chơi, nên thư giãn đầu óc một chút."
Lạc Thanh Hàn "Ta tư chất ngu dốt, không bì được bản lĩnh của Tần công, chỉ có thể dựa vào nỗ lực bù đắp đôi chút."
Tần Liệt "Điện hạ khiêm tốn rồi, Điện hạ tư chất thông minh, tuổi trẻ tài cao, lần này được làm việc chung với Điện hạ là vinh hạnh của vi thần, hy vọng Điện hạ sau này có thể chỉ dạy nhiều hơn."
Lạc Thanh Hàn "Tần công là đại thần Nội các được phụ hoàng tin cậy, từng chủ trì một số kỳ thi, kinh nghiệm phong phú, một người mới non nớt như ta còn lâu mới có thể sánh được, nói đến chuyện chỉ dạy, phải là Tần công chỉ dạy ta mới đúng."
Tần Liệt vội chắp tay, trên mặt lộ vẻ xấu hổ "Điện hạ khen ngợi như vậy, vi thần thật không dám nhận."
Lạc Thanh Hàn cười nhạt "Tần công ngồi ở chức cao, mà có thể khiêm tốn như vậy, đúng là tấm gương cho lớp vãn bối."
Sau khi trao đổi vài câu, Lạc Thanh Hàn chủ động dẫn Tiêu Hề Hề đi.
Nhóm người Tần Liệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng họ, mãi đến khi họ đi xa, Tần Liệt mới lên xe ngựa.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Người vừa rồi là ca ca của Hoàng hậu?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Ừm."
Tiêu Hề Hề "Hình như ông ta có ý kiến với người."
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng "Sao nàng biết?"
Tiêu Hề Hề gãi má "Trực giác, tuy ông ta đang khen người, nhưng lời khen rất hời hợt, trong lời nói còn có ẩn ý, khiến người ta thấy khó chịu."
Lạc Thanh Hàn không định giấu nàng, nếu chuyện đã tới, hắn tiện thể nói luôn.
"Phụ hoàng lệnh cho ta và Tần Liệt cùng phụ trách kỳ thi xuân năm nay, vì mâu thuẫn giữa ta và mẫu hậu, Tần Liệt có chút ý kiến với ta. Lúc cùng làm việc, ông ta khó tránh khỏi có chút thái độ. Ta có thể nhịn một hai lần, nhưng nhiều lần thì ta không thể nhịn nữa."
Tiêu Hề Hề hiểu "Có phải ông ta bắt nạt người không?"
Lạc Thanh Hàn "Khác quan điểm, khó tránh xích mích."
Tiêu Hề Hề sáp đến gần, nhỏ giọng nói "Nếu ông ta làm quá đáng, người có thể cáo trạng với Hoàng thượng, để Hoàng thượng ra mặt trị ông ta."
Lạc Thanh Hàn cười "Ta không còn là trẻ con, cáo trạng có ích gì không?"
Hơn nữa, dù Hoàng đế ra mặt, cũng chưa chắc trấn áp được Tần gia.
Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Trong mắt phụ mẫu, con cái luôn là trẻ con, dù người có lớn, trong mắt Hoàng thượng, người vẫn là trẻ con. Con cái nhà mình bị người ngoài bắt nạt, phụ mẫu sao có thể không ra mặt?"
Có lẽ Hoàng đế sẽ kiêng dè con mình, nhưng sẽ tuyệt đối không cho phép người ngoài bắt nạt con mình.
Đây có lẽ là vấn đề chung của tất cả các phụ mẫu.
Lạc Thanh Hàn trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn nghĩ sâu xa hơn Tiêu Hề Hề một chút.
Có lẽ phụ hoàng bảo hắn làm việc chung với Tần Liệt là vì muốn hắn xích mích với Tần gia.
Khi hắn hoàn toàn đoạn tuyệt với Tần gia, hắn chỉ có thể đứng về phía của phụ hoàng.
Phụ hoàng đang cắt đứt đường lui của hắn.
Lạc Thanh Hàn nói "Chờ thêm chút nữa, còn chưa đến lúc cáo trạng."
Gần đây trong thành có một chợ hoa mới mở thu hút nhiều người đến xem.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cũng đến xem náo nhiệt.
Hoa tươi thật sự rất đẹp, nhưng thứ Tiêu Hề Hề quan tâm là những món ăn làm từ hoa.
Nàng vừa dạo vừa ăn, mắt và miệng cùng lúc được thưởng thức, quả thật rất hạnh phúc ~
Đúng lúc này, một kẻ lang thang từ bên cạnh lao ra, muốn giật lấy bánh hoa trong tay nàng.
Tiêu Hề Hề phản ứng rất nhanh, không nghĩ ngợi gì đã tránh đi.
Triệu Hiền theo sau thấy vậy, tức thì lao tới đá kẻ lang thang xuống đất.
Kẻ lang thang kêu rê.n đau đớn, bò dậy định chạy, nhưng Triệu Hiền đã kề kiếm vào cổ.
Vừa thấy lưỡi kiếm sáng bóng sắc bén, kẻ lang thang không dám nhúc nhích.
Hắn quỳ xuống xin tha "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin các người tha cho tôi!"
Tiêu Hề Hề ghét nhất người cướp thức ăn của mình.
Nàng tức giận nói "Đâu phải ngươi không có tay chân, đói thì đi làm kiếm tiền mua thức ăn, lại còn cướp đồ ăn của một tiểu cô nương như ta, đúng là không biết xấu hổ!"
Kẻ lang thang khóc lóc van xin "Tôi cũng hết cách, tôi thậm chí còn không nhớ mình được ăn bữa cuối là khi nào, tôi đói đến mức không còn sức, dù muốn làm việc cũng không làm nổi, cầu xin các người làm chuyện tốt, bố thí cho tôi ít thức ăn!"
Dường như Tiêu Hề Hề bị nước mắt của hắn làm mềm lòng, tức giận trên mặt dần dịu đi.
Kẻ lang thang nghĩ có hi vọng, muốn tiếp tục bán thảm để được cảm thông, thì nghe thấy nữ nhân trước mặt nghiêm túc an ủi.
"Ngươi đừng gấp, từ từ nghĩ, rồi sẽ nghĩ ra bữa ăn cuối đã ăn khi nào."
1
Kẻ lang thang "......"
Hắn sững sờ đến mức quên cả khóc.
Tiêu Hề Hề ăn một hơi hết nửa cái bánh hoa còn lại "Đưa hắn lên quan, một kẻ lười biếng chỉ biết ăn không ngồi rồi, nên đưa đi cải tạo lao động, để hắn cảm nhận được lao động là vinh quang!"
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu, lập tức kéo kẻ lang thang đứng dậy, sải bước về hướng phủ Kinh Triệu.
Kẻ lang thang không ngờ mình chỉ cướp chút đồ ăn, lại bị đưa lên quan, hắn hoảng sợ, bắt đầu la hét, cố thoát khỏi tay Triệu Hiền.
Triệu Hiền thấy hắn quá ồn ào nên dùng kiếm đánh hắn bất tỉnh.
Triệu Hiền kéo hắn như xác chết đưa đến phủ Kinh Triệu.
Phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu vô cảm nhìn Triệu Hiền.
"Ngươi nói lại lần nữa, ngươi kiện hắn chuyện gì?"
Triệu Hiền kiên nhẫn nói lại lần nữa "Tên này cướp bánh hoa của người khác."
Mai Quảng Đào thật sự muốn nắm áo đối phương hét lên.
1
Chỉ là một cái bánh hoa, có cần đưa người đến phủ Kinh Triệu không?
Chính vì đám người các ngươi có chút chuyện cũng đến phủ Kinh Triệu kiện cáo mà ngày nào ông đây cũng phải tăng ca!
Ta mới ngoài ba mươi, nhưng chân tóc sắp đến đỉnh đầu rồi!
- --------
鲜花饼 - bánh hoa