Lý trắc phi khẽ cười “Nếu Thái tử Điện hạ bận rộn như vậy, cớ gì đêm hôm trước lại có thời gian đến lầu Lãnh Hương chứ?”
Nói xong Lý trắc phi cố ý liếc nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề đang vùi đầu ăn bánh, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Lý trắc phi.
Lý trắc phi bực mình.
Ả ngu ngốc này!
Cô ta hơi cao giọng “Tiêu muội muội, muội có đang nghe bọn ta nói chuyện không?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi đống trà bánh, mù mờ nhìn xung quanh.
Thấy vậy, Bạch trắc phi khẽ cười “Xem ra Tiêu muội muội không nghe gì rồi.”
Thật ra Tiêu Hề Hề không phải hoàn toàn không nghe gì, nàng vẫn nghe được nội dung đại khái, chỉ là không hiểu mấy người này đột nhiên gọi nàng làm gì? Có phải hy vọng nàng cũng sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện này không?
Cũng đúng, nếu nàng đã ăn trà bánh của Bạch trắc phi, ít nhất cũng phải giúp đỡ một phen.
Tiêu Hề Hề trầm ngâm nghĩ lại.
Hình như vừa rồi bọn họ nhắc đến Thái tử Điện hạ, còn nhắc đến gì mà trăm công nghìn việc.
Emmmm ……
Tiêu Hề Hề nghiêm túc hỏi “Lý Vạn Cơ là ai? Tại sao Thái tử Điện hạ muốn mắng hắn?”
*Trăm công nghìn việc câu gốc là 日理万机 (rì lǐ wàn jī), ở đây Tiêu Hề Hề tưởng 理万机 (lǐ wàn jī) là 李万机 (lǐ wàn jī – Lý Vạn Cơ), trong câu Tiêu Hề Hề nói, từ 他 (hắn) thay thế cho 李万机 (Lý Vạn Cơ), mà từ 日他 trong tiếng trung mang nghĩa mắng người.
Bạch trắc phi “……”
Lý trắc phi “……”
Chúng phi tần “……”
Bảo Cầm suýt chút quỳ lạy nàng.
Đại tiểu thư của tôi ơi, người xem người đang nói hồ đồ gì vậy chứ!
Sau một khoảng im lặng chết chóc qua đi.
Bạch trắc phi khó khăn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Hôm nay gió có hơi lớn.”
Trần lương viên khô khan phụ họa “Đúng vậy, gió lớn quá, vừa nãy muội không nghe thấy gì hết.”
Lý trắc phi dứt khoát chuyển đề tài.
“Nghe nói Thái tử Điện hạ suýt chút bị thương trong lúc đi săn.”
Chủ đề ngay lập tức thu hút chú ý của mọi người.
Bọn họ nóng lòng muốn xóa bỏ mấy lời hồ đồ vừa rồi khỏi trí nhớ của mình, lao vào thảo luận chủ đề ‘Thái tử suýt chút bị thương’.
“Mọi người có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nghe nói ngựa bị hoảng sợ, hất Thái tử Điện hạ xuống đất.”
“Thái tử Điện hạ có thể bình an vô sự thế này, quả nhiên phúc khí nồng hậu.”
……
Kế đó là một tràng lời thổi phồng các kiểu về Thái tử Điện hạ.
Tiêu Hề Hề không chen lời được nên vui vẻ tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của thái giám.
“Thái tử Điện hạ giá đáo!”
Chúng phi tần không ngờ Thái tử sẽ đến, ai nấy vui mừng khôn xiết.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra vẻ ngoài của mình, chắc chắn bản thân phải đẹp từ đầu đến chân.
Lạc Thanh Hàn bước vào Thúy Minh hiên.
Hôm nay, hắn mặc trường bào tay rộng màu lam, gió thổi tay áo phấp phới, cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, thấp thoáng khí chất thanh tao như có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào, đẹp đến nỗi không giống một người phàm.
Bạch trắc phi và Lý trắc phi dẫn chúng phi tần tiến lên hành lễ.
“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Hậu cung của Lạc Thanh Hàn có đến mười mấy mỹ nhân, đ.ẫy đà thanh mảnh kiểu nào cũng có.
Hắn ở trong đàn oanh yến này, giống như Đường Tăng tuấn tú lạc vào động yêu tinh.
Hắn càng không động đậy thì càng làm người khác muốn lột đồ của hắn.
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi “Các nàng đang nói chuyện gì?”
Ngoài Tiêu Hề Hề, chúng phi tần đồng loạt sững sờ.
Bọn họ đang nói gì chứ?
Bọn họ đang nói người tại sao ngày nào cũng nhiều việc?
Khụ khụ!
Bạch trắc phi khẽ ho hai tiếng, dịu dàng nói “Chúng thần thiếp vừa nãy nói chuyện Thái tử Điện hạ suýt bị thương lúc đi săn.”
Giọng điệu Lý trắc phi đầy lo lắng “Chúng thần thiếp rất lo lắng cho an nguy của Điện hạ.”
Các phi tần khác gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, Điện hạ nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình.”
Bạch trắc phi lại ho hai tiếng, như thể đang rất khó chịu.
Lạc Thanh Hàn nhìn Bạch trắc phi “Nàng lại bệnh rồi?”