Ôn Cựu Thành thuận lợi về quán trọ.
Thượng Khuê thấy y bình an trở về, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Lần này Ôn Cựu Thành ra ngoài không nói muốn làm gì, Thượng Khuê cũng biết điều không hỏi nhiều.
Sau khi Ngọc Lân vệ dẫn dụ mật thám dạo hai vòng quanh thành, rồi trở về quán trọ, lúc này bọn mật thám mới biết mình bị chơi xỏ, nhưng chuyện đến nước này, bọn họ còn có thể làm gì? Chỉ có thể nhịn.
Sáng hôm sau, Ôn Cựu Thành và Thượng Khuê cưỡi ngựa đến Tự Tại Quán.
Vì hôm nay là Mười lăm, Tự Tại Quán không chỉ tổ chức Pháp hội mà còn cung cấp bữa chay miễn phí, thế nên khách hành hương đến rất đông.
Ôn Cựu Thành và Thượng Khuê cố ý đi sớm, nhưng vẫn không tránh khỏi giờ cao điểm, trong ngoài đạo quán đều quá tải, may mà quan phủ đã đoán trước được tình hình, sớm đã phái người đến duy trì trật tự.
Có quan binh ở bên canh chừng, ai cũng thành thật, không khí sôi nổi nhưng không náo loạn.
Ôn Cựu Thành và Thượng Khuê dạo quanh đạo quán, phát hiện đâu đâu cũng là người.
Tiếng chuông nhàn nhã vang lên, nhắc nhở mọi người Pháp hội sắp bắt đầu.
Pháp hội được tổ chức tại quảng trường phía trước sảnh chính.
Khách hành hương lần lượt đến quảng trường tìm chỗ ngồi, người sang trọng thì chuẩn bị trước bồ đoàn hoặc tấm chiếu nhỏ, còn người bình thường ngồi thẳng xuống đất, nam nữ già trẻ có đủ, trước mắt toàn là đầu người.
Phía trước có một đài cao bằng gỗ.
Lúc này lão thần tiên đang ngồi trên đài.
Trước mặt lão có một lư hương, hương khói lượn lờ.
Phía sau lão là cửa lớn của sảnh chính, trên cửa có treo tấm bảng ghi bốn chữ “Tự Tại Thanh Tịnh”.
Lão thần tiên mặc đạo bào rộng rãi, nền trắng viền xám, tay áo rộng buông thõng bên hông, trong tay cầm phất trần bạch ngọc.
Tóc lão đã bạc, có bộ râu dài màu trắng, cả lông mày cũng bạc trắng, nhưng khuôn mặt không có nếp nhăn, hồng hào tràn trề sức sống.
Mắt lão hơi nheo lại, trên môi nở nụ cười, trông rất tự tại nhàn nhã, rất phù hợp với bốn chữ trên tấm bảng phía sau, thật sự có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.
Thượng Khuê đứng từ xa nhìn cảnh này, không khỏi nhỏ giọng nói.
“Lão thần tiên này giỏi ra vẻ thật.”
Ôn Cựu Thành đút hai tay vào ống tay áo, nheo mắt nhìn lão thần tiên ngồi trên đài cao, không biết đang nghĩ gì.
Khi tiếng chuông vang lên ba hồi liên tiếp thì Pháp hội chính thức bắt đầu.
Lão thần tiên mở mắt, chậm rãi giảng đạo pháp.
Lão khác với những đạo sĩ bình thường thích ra vẻ thần bí thông thường, đạo pháp mà lão thuyết giảng rất đơn giản dễ hiểu, khiến người ta dễ nhập tâm, nghe một hồi không khỏi nảy sinh cảm giác đồng cảm.
Điểm này có thể nhận thấy thông qua phản ứng của khách hành hương có mặt.
Ngoại trừ những đứa trẻ còn quá nhỏ, thì hầu hết mọi người đều bị hấp dẫn bởi đạo pháp mà lão thần tiên thuyết giảng.
Tất cả đều chăm chú, im lặng lắng nghe.
Có người vừa nghe vừa gật gù, cảm thấy lão thần tiên nói rất đúng, có người thậm chí còn lộ ra nét mặt giác ngộ, như thể những vấn đề tích tụ trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết, giống như đã được khai sáng, còn có người giàu cảm xúc, nghe mãi nghe mãi thì rơi nước mắt.
Cả Thượng Khuê ban đầu ghét bỏ cũng nghe đến mức nhập tâm.
Mãi đến khi Ôn Cựu Thành gọi hắn, hắn mới hoàn hồn lại.
Hắn quay đầu nhìn Ôn Cựu Thành đứng bên cạnh, nét mặt vẫn còn ngơ ngác.
“Tiên sinh gọi ta?”
Ôn Cựu Thành bình tĩnh nói “Ừm, chúng ta sang bên kia.”
Y vừa nói vừa rút tay phải từ trong tay áo chỉ vào một người đang ngồi ở hành lang cách đó không xa.
Thượng Khuê nhìn sang, sau khi nhìn rõ người đang ngồi thì sững người.
“Sao ông ta lại ở đây?”
Người ngồi ở hành lang chính là Quận thú Giản Thư Kiệt.
Hôm nay ông không mặc quan phục, ăn mặc khá giản dị, đang chăm chú lắng nghe lão thần tiên giảng đạo, trông dáng vẻ của ông rất nghiêm túc.
Lúc Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành đi tới, tiểu tư phía sau cúi người xuống, nhỏ giọng nhắc nhở Giản Thư Kiệt.
Lúc Giản Thư Kiệt thấy Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Ông đứng dậy “Sao Thượng tướng quân và Ôn tiên sinh cũng ở đây?”
Thượng Khuê chắp tay hành lễ trước, rồi nói.
“Chúng ta nghe nói hôm nay ở Tự Tại Quán có Pháp hội nên đến đây xem náo nhiệt, không ngờ lại gặp được Giản quận thú ở đây, trùng hợp thật!”
Vì sợ làm phiền người khác nghe thuyết giảng, Giản Thư Kiệt đề nghị dẫn bọn họ sang phòng riêng ngồi một lát.
Nhóm người đi tới phòng riêng ở sân sau chuyên dành cho các vị khách quý.
Phòng này bày trí trang nhã, còn có tiểu đạo đồng mang trà bánh cho bọn họ.
Ôn Cựu Thành yên lặng quan sát xung quanh, có thể có được một phòng riêng tốt thế này, chứng tỏ người trong đạo quán biết thân phận của ông, hơn nữa ông cũng rất quen thuộc nơi này, tiểu đạo đồng cũng biết khá rõ về ông, chắc hẳn ông là khách thường xuyên ở đây.
Giản Thư Kiệt đẩy hai tách trà nóng tới.
Ôn Cựu Thành nhấp một ngụm trà, khen trà ngon.
Giản Thư Kiệt cười nói “Lá trà này do lão thần tiên cất giữ, ở chỗ bình thường không thể uống được, chỉ ở Tự Tại Quán mới có thể uống.”
Thượng Khuê không biết nhiều về trà nên nghe vậy thở dài.
“Cho nên ngài tới Tự Tại Quán chỉ là để uống trà à!”
Nào ngờ Giản Thư Kiệt cười khổ nói “Ta đến đây cũng chỉ là nhân tiện uống tách trà, chủ yếu là ta muốn cầu xin thần linh phù hộ cho vợ ta, hi vọng bà ấy mau chóng khỏe lại.”
Thượng Khuê sửng sốt “Phu nhân bị bệnh sao?”
Giản Thư Kiệt thở dài, giọng điệu u sầu chán nản.
“Đúng vậy, cách đây không lâu vợ ta đột nhiên ngã bệnh, mời rất nhiều danh y cũng không có kết quả gì. Ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đi cầu thần bái Phật, hi vọng ông trời thấy ta chân thành, ban cho vợ ta một cơ hội sống sót.”
Thượng Khuê hiểu ra “Thì ra là vậy!”
Ôn Cựu Thành “Quận thú đại nhân sao không mời thái y đến khám cho phu nhân?”
Giản Thư Kiệt “Thái y chuyên chữa trị cho hoàng thất, nào có dễ mời như vậy? Hơn nữa, vợ ta bệnh nặng đến nay không thể xuống giường, đại phu nói bà ấy phải nghỉ ngơi, không thể đi xa, dù ta muốn đưa bà ấy đến Thịnh Kinh tìm thái y chữa trị cũng không thể.”
Ông càng nói càng u sầu, vẻ mặt buồn bã.
Thượng Khuê không biết phải làm sao, chỉ đành an ủi tượng trưng vài câu.
“Ngài đừng lo lắng quá, cát nhân tự có thiên tướng, tin rằng phu nhân nhất định không sao.”
Giản Thư Kiệt gượng cười “Vậy ta xin nhận lời cát tường của ngài.”
Ba người nói chuyện khác.
Tiểu đạo đồng đến nhắc Pháp hội đã kết thúc, lão thần tiên sẽ sớm đến đây.
Giản Thư Kiệt cười cảm tạ, thái độ rất hòa nhã, không có dáng vẻ của quan viên Tam phẩm.
Sau khi tiểu đạo đồng rời đi, Giản Thư Kiệt giải thích với Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành.
“Ta vì muốn cầu phúc cho vợ, mùng Một và Mười lăm hàng tháng thường đến đây thắp nhang và nghe lão thần tiên giảng đạo pháp. Ta đến nhiều lần, nên dần dần quen với lão thần tiên. Sau mỗi lần Pháp hội kết thúc, ta lại trò chuyện với lão thần tiên một lúc, nghe ông ấy giảng đạo pháp. Hôm nay tình cờ gặp được hai người ở đây, hay là hai người ở lại trò chuyện với lão thần tiên?”
Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành đến đây vì lão thần tiên, nghe vậy đương nhiên đồng ý.