Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1082

Tiêu Hề Hề và Uất Cửu lúc nhỏ từng trải qua chuyện tương tự.

Hai người đều bị một đạo sĩ vân du tìm tới, gắn cho tội danh thiên sát cô tinh, từ đó buộc người nhà bọn họ đưa ra lựa chọn.

Nếu nói hết thảy là trùng hợp, vậy thì quá miễn cưỡng.

Nếu không phải trùng hợp, vậy thì là có người sắp đặt.

Người có thể bày ra cốt truyện có tính chồng chéo cao như vậy, rất có thể là cùng một người.

Cộng thêm hai chuyện này đến cuối cùng đều có liên quan tới Thiên Môn.

Thiên Yển chân nhân là môn chủ Thiên Môn đương nhiên trở thành nghi phạm lớn nhất.

Tiêu Hề Hề vừa ăn quýt vừa nói “Thiên Yển chân nhân không chỉ muốn mệnh cách Tử Vi, còn muốn thiên nhãn, còn muốn thống nhất thiên hạ, chậc chậc, lão muốn cũng nhiều quá đấy.”

Uất Cửu nghiêm mặt nói “Lão ta gọi là lòng tham không đáy!”

Tiêu Hề Hề “Ngươi thế này hình như là không muốn nhận Thiên Yển chân nhân là nghĩa phụ nữa.”

Uất Cửu cười lạnh “Lão ta giết cả nhà ta, lẽ nào ta còn nhận giặc làm cha sao?!”

Tuy nói người ra tay giết một nhà ba người Uất gia là tiểu công tử nhà huyện lệnh, nhưng chủ mưu thật sự đứng đằng sau lại là Thiên Yển chân nhân, lão mới là người bày ra mọi chuyện! Lão càng đáng chết hơn nhà huyện lệnh!

Tiêu Hề Hề “Ngươi muốn báo thù không? Nếu muốn báo thù, vậy chúng ta cùng một phe, có thể hợp tác.”

Uất Cửu mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Sao lại nhìn ta như vậy?”

Uất Cửu bỗng nhiên vươn tay nắm cổ tay Tiêu Hề Hề.

Chỉ cần dùng chút sức, gã đã kéo cả người nàng qua!

Tiêu Hề Hề cũng phản ứng nhanh.

Nàng vội dùng tay còn lại chống lên bàn thấp bên cạnh giữ thăng bằng.

Tránh được tình huống xấu hổ không cẩn thận ngã vào lòng Uất Cửu.

Tiêu Hề Hề “Ngươi làm gì vậy? Buông ra.”

Uất Cửu mặc kệ nàng vùng vẫy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong mắt có phần hung ác.

“Ngay từ đầu cô đã biết Thiên Yển chân nhân là kẻ thù giết cả nhà ta rồi có phải không? Cô cố tình đưa ta đến đây để ta biết được sự thật, từng bước dụ ta vào cái bẫy mà cô bày ra, ép ta phải chuyển phe, hợp tác với cô. Trước giờ cô vẫn luôn gài bẫy ta!”

Tiêu Hề Hề thấy tên này đúng là vô lý.

“Ta quả thật có thể dùng thiên nhãn xem được rất nhiều chuyện, nhưng thiên nhãn không phải toàn năng, ta không thể biết hết mọi thứ. Nếu ta thật sự lợi hại như thế, có thể kiểm soát mọi thứ, ta sẽ không để mình rơi vào tình trạng này!”

Nói xong nàng giơ tay cởi mũ trùm đầu, lộ ra mái tóc bạc trắng.

Uất Cửu bị mái tóc trắng làm nhức mắt.

Gã vô thức buông lỏng tay.

Tiêu Hề Hề rút tay lại, ngồi xuống chỗ cũ, vẻ mặt vẫn tức giận.

Uất Cửu xoa xoa trán, cảm thấy rất khó chịu.

Gã đã thấy quá nhiều mặt tối của bản chất con người, nên quen với việc dùng ác ý để suy đoán suy nghĩ của người khác.

Gã tưởng mình đang bị Tiêu Hề Hề gài bẫy, nhưng lại quên mất nàng cũng chỉ là người phàm, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Ví như những người được Lãng tướng quân phái đến.

Sau khi nàng đến huyện Linh Đài, mới biết ở đây có một nhóm người Tây Vực đang ẩn náu.

Uất Cửu không tự nhiên nói một câu.

“Xin lỗi.”

Gã chưa từng xin lỗi ai, hôm nay là lần đầu tiên, gã cảm giác cả người rất kỳ cục.

Tiêu Hề Hề không phải người nhỏ nhen, thấy gã chủ động xin lỗi, nàng thuận theo xuống thang.

“Chỉ cần buổi trưa ngươi mời ta ăn lẩu thịt dê, ta sẽ không so đo với ngươi.”

Uất Cửu cạn lời “Không phải cô vừa mới ăn sáng sao? Mới đây đã nghĩ tới ăn trưa rồi?”

Tiêu Hề Hề “Đây gọi là lo trước tính sau.”

Nàng ném quý đã lột vỏ vào miệng, ăn đến mức hai má phồng lên.

Thấy trời còn sớm, Uất Cửu quyết định đi bái tế mẹ và ông bà.

Trên đường đi, hai người mua một ít trái cây điểm tâm, nhang nến tiền giấy.

Lúc bọn họ đến phần mộ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Vệ nương tử lại chắc chắn bọn họ sẽ dễ dàng tìm được phần mộ của Uất gia.

Phần mộ này xây phô trương quá rồi!

Cổng vào có đấu củng, lợp ngói lưu ly ngũ sắc, xung quanh trồng nhiều cây cối, điểm xuyết đình đài lầu các, bên cạnh có dẫn nguồn nước, suối chảy róc rách, chim hót hoa thơm, ba ngôi mộ đứng sừng sững ở giữa.

Đây đâu có phải phần mô? Mà là một nghĩa trang sang trọng!

Tiêu Hề Hề lập tức bị mùi tiền ập đến nhấn chìm.

Là một đỗ nghèo khỉ ăn cơm còn phải bắt người ta mời, trong lòng nàng chợt nảy sinh ghen tị mãnh liệt.

Hai người sắp xếp trái cây điểm tâm, thắp nhang nến, đốt tiền giấy.

Gió lạnh thổi qua, suýt thì thổi tắt ngọn nến.

Uất Cửu vội dịch đến một vị trí, dùng thân thể cản gió.

Gã nhìn ba tấm bia trước mặt, muốn nói chuyện gì đó.

Nhưng gã mở miệng, lại không biết nên nói chuyện gì.

Gã rời Uất gia khi chỉ mới được một tháng tuổi, chuyện gì cũng không biết, ký ức về mẹ và ông bà sớm đã mờ nhạt.

Gã chỉ có thể chắp vá hình ảnh của ba người từ lời kể của người khác.

Gã cảm thấy mẹ mình hẳn là người ngoài mềm trong cứng, ông ngoại hẳn là người nghiêm khắc kiềm chế, còn bà ngoại hẳn là người nhân từ tốt bụng.

Gã cố gắng tưởng tượng ba tấm bia trước mặt là mẹ và ông bà, rất lâu sau mới thốt ra được một câu.

“Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, con tới thăm mọi người.”

Tiêu Hề Hề ngồi xổm trên đất, thả từng tờ tiền vào lửa.

Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, không ngừng nhảy múa, tựa như đáp lại lời Uất Cửu.

Tiêu Hề Hề chờ hồi lâu, tiền giấy trong tay sắp đốt hết, vẫn không nghe Uất Cửu nói tiếp.

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn Uất Cửu hỏi.

“Ngươi nói hết rồi à?”

Uất Cửu khô khan nói “Ta còn có thể nói gì nữa?”

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, những gì gã trải qua chỉ có giết chóc và mưu tính. Gã chưa từng nhận được lòng tốt thuần khiết nhất, chưa từng trải nghiệm sống chung với người thân, gã hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý về phương diện tình cảm.

Gã thậm chí còn không biết cách nói chuyện với người nhà.

Tiêu Hề Hề thấy gã như thế cũng khá đáng thương nên đề nghị.

“Ngươi có thể nói những chuyện thú vị xảy ra gần đây, hay là ngươi có chuyện gì buồn bực không. Nếu không được nữa thì ngươi cũng có thể nói mình thích ăn gì uống gì, thích mặc quần áo thế nào, ngủ trên chiếc giường thế nào, sau này muốn cưới một người vợ thế nào, định sinh mấy đứa con? Dù ngươi có nói gì đi nữa, người nhà của ngươi cũng sẽ thích nghe.”

Uất Cửu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói.

“Gần đây con gặp được một người rất thú vị, cô ta ăn rất nhiều, rõ ràng là một cô nương rất ốm, nhưng lượng cơm một bữa có thể bì với ba người, con chưa từng thấy nữ nhân nào ăn nhiều như vậy.”

Tiêu Hề Hề “……”

Uất Cửu “Thú vị nhất là cô ta thường hay có cử chỉ ngờ nghệch, giống như kẻ ngốc, rất buồn cười.”

Tiêu Hề Hề nhịn không được nữa “Ngươi nói thì cứ nói, đừng có công kích người khác.”
Bình Luận (0)
Comment