Lúc Tiêu Hề Hề đang ngủ mơ màng, cảm giác được bên cạnh trũng xuống, có người nằm xuống.
Nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức lăn vào vòng tay người kia.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Tiêu Hề Hề khó khăn nâng mí mắt, giọng ồm ồm hỏi.
“Thế nào rồi?”
Nàng hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lạc Thanh Hàn lại hiểu nàng đang hỏi gì.
Hắn nhẹ giọng nói “Thái hoàng thái hậu quả thật bệnh rất nặng.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, muốn an ủi hắn, lại phát hiện trong mắt hắn không có chút bi thương nào.
Trông hắn vẫn rất bình thản.
Cứ như thể chuyện Thái hoàng thái hậu bệnh nặng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Tiêu Hề Hề đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.
Lạc Thanh Hàn hôn lên trán nàng, thấp giọng hỏi “Ta hơi lạnh, nàng ôm ta được không?”
Tiêu Hề Hề không do dự ôm hắn, mặt tựa vào ngực hắn, âu yếm cọ cọ vào người hắn.
Lạc Thanh Hàn thấy trong lòng dần ấm áp hơn.
Luồng hơi ấm này lan từ tim đến tứ chi xương cốt.
Cuối cùng hắn cũng không thấy lạnh nữa.
……
Tin tức Thái hoàng thái hậu bệnh nặng lan truyền khắp các nhà vương công quý tộc.
Trưởng công chúa Hoa An đã nương nhờ cửa Phật cũng biết chuyện này, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bà rất muốn đến thái miếu thăm mẫu hậu, nhưng hiện giờ bà mang tội trên người, nào còn mặt mũi đi cầu xin Hoàng đế?
Cuối cùng, bà chỉ có thể ngồi một mình trong Phật đường, âm thầm tụng kinh, hi vọng có thể cầu phúc cho mẫu hậu, giúp mẫu hậu vượt qua khó khăn này.
Bây giờ đã là cuối năm, năm mới cũng sắp đến.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ai nấy đang vui vẻ đón mừng năm mới, nhưng hiện giờ Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, có thể qua đời bất cứ lúc nào, vào lúc này không ai dám ăn mừng lớn, nhà nào nhà nấy đều rất khiêm tốn.
Thậm chí hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết cho tang lễ.
Lăng tẩm của Thái hoàng thái hậu sớm đã xây xong, hiện giờ chỉ cần kiểm tra lại để đảm bảo không có vấn đề gì.
Sau khi Anh vương Lạc Dạ Thần xin phép Hoàng đế, y đã dẫn vương phi và con trai đến thái miếu.
Hai người đến thăm Thái hoàng thái hậu.
Nhưng Thái hoàng thái hậu đã hôn mê, không có phản ứng với thế giới bên ngoài.
Một nhà ba người của Anh vương cũng nhanh chóng rời khỏi thái miếu.
Sau đó, các vương công quý tộc khác được Hoàng đế cho phép vào thái miếu thăm Thái hoàng thái hậu.
Trong lòng mọi người biết rõ đây thật sự là lần gặp cuối cùng.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Năm mới ngày càng đến gần, Lạc Thanh Hàn đột nhiên nhận được tin vui từ thành Vạn Hải —
Nước Thiên Đảo xảy ra nội loạn, Quốc sư muốn mưu hại Hoàng đế, nắm quyền triều chính, lấy lý do trả thù cho Tam công chúa và tiểu hoàng tử, cưỡng ép gây chiến với Đại Thịnh.
Tuy nhiên, cách đây không lâu, Tam công chúa an toàn trở về nước Thiên Đảo, cùng Kim đại tướng quân vào cung giải cứu Hoàng đế, đồng thời Quốc sư bị người thần bí ám sát, không may bỏ mạng.
Hoàng đế nước Thiên Đảo được giải cứu, nội chiến chấm dứt.
Quân đội của nước Thiên Đảo đậu gần cảng thành Vạn Hải đã được sơ tán, Hoàng đế của nước Thiên Đảo cũng gửi thư xin lỗi tới Hoàng đế Đại Thịnh, cầu xin Hoàng đế Đại Thịnh bỏ qua chuyện xưa, khôi phục mối bang giao hai nước.
Lạc Thanh Hàn thông báo tin này trong buổi thượng triều sáng hôm sau.
Đây có thể coi là tin vui duy nhất trong những ngày gần đây.
Quần thần lộ ra nụ cười, lúc chúc mừng Hoàng đế, bọn họ không quên nịnh nọt Hoàng đế, nhờ Hoàng đế thông minh sáng suốt nên mới được ông trời che chờ, khiến kẻ địch không chiến mà lui.
Hiện giờ chiến tranh kết thúc, Tiêu Lăng Phong đương nhiên phải dẫn quân về triều.
Tuy nhiên, thành Vạn Hải cách Thịnh Kinh khá xa, ít nhất phải mất hai tháng mới về đến nơi.
Hôm nay là hai mươi ba tháng chạp, Tiêu Hề Hề muốn rời cung ăn bữa cơm với các sư huynh, Lạc Thanh Hàn đương nhiên đi cùng nàng.
Bọn họ không ra quán ăn bên ngoài, mà tụ tập ăn lẩu ở ngoài sân chỗ các sư huynh ở.
Nguyên liệu và gia vị lẩu đều do các sư huynh tự tay chuẩn bị.
Trước đây khi ở Huyền Môn, bọn họ cũng thường tụ tập ăn lẩu nướng thịt, thế nên bọn họ nắm cách nấu lẩu trong lòng bàn tay.
Vì Lạc Thanh Hàn và Phương Vô Tửu không ăn cay được, cho nên bọn họ làm một nồi lẩu uyên ương.
Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng thịt dê lớn, cho vào nồi nấu chín, sau đó nhúng vào nước chấm, phết nước sốt đậm đà rồi nhét vào miệng ăn ngon lành.
Bùi Thiên Hoặc nhấp một ngụm rượu, chặc lưỡi.
“Chỉ thiếu mỗi tiểu sư đệ, thì sư huynh sư đệ sư muội chúng ta tề tựu đủ rồi, cũng không biết tiểu sư đệ bao giờ mới về tới?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đệ ấy đi theo đại quân của Tiêu Lăng Phong, chừng hai tháng mới về.”
Tiêu Hề Hề gắp một miếng thịt dê lớn, cho vào nồi rồi hỏi.
“Tiểu sư đệ không phải thích Tam công chúa sao? Đệ ấy nỡ bỏ Tam công chúa à?”
Phương Vô Tửu tiện tay gắp miếng cá cho Lão Vương đang ngồi xổm dưới chân mình, bình tĩnh nói “Dù không nỡ thì đệ ấy cũng sẽ về một chuyến.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Tại sao?”
Ôn Cựu Thành một tay cầm sách, một cầm đũa gắp rau ăn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng nói.
“Đệ ấy biết chuyện muội bạc đầu trong một đêm, lòng nóng như lửa đốt, sao có thể ở lại nước Thiên Đảo được? Nhất định phải về tận mắt nhìn thấy muội.”
Bùi Thiên Hoặc lại rót cho mình một ly rượu, cảm thán nói “Vợ dù có quan trọng đến mấy cũng không bằng sư tỷ.”
Tiêu Hề Hề sợ nhất là người khác nhắc đến mái tóc bạc của mình.
Không phải nàng thấy mái tóc trắng của mình quá xấu, mà nàng sợ Lạc Thanh Hàn sẽ thấy khó chịu.
Mái tóc nàng bạc là vì cứu Lạc Thanh Hàn, ngoài mặt Lạc Thanh Hàn không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý chuyện này.
Hắn âm thầm nhờ người của thái y viện tìm cách làm đen tóc, hy vọng Hề Hề có thể khôi phục như ban đầu.
Những chuyện này hắn không nói cho Hề Hề biết, nhưng Phương Vô Tửu lại kể hết cho nàng nghe.
Tiêu Hề Hề gắp một phần lớn thịt dê mới trụng vào bát của Ôn Cựu Thành, cưỡng ép đổi chủ đề.
“Nhị sư huynh đừng đọc sách nữa, nhanh ăn thịt đi, thịt dê này ngon lắm!”
Ôn Cựu Thành lập tức buông sách trong tay xuống, ăn một miếng thịt dê, cười nói “Quả nhiên rất ngon.”
Bùi Thiên Hoặc lập tức đặt ly rượu lên bàn, cười như có như không nói.
“Thì ra trong mắt Hề Hề chỉ có nhị sư huynh, tam sư huynh ta đây không xứng ăn thịt dê trụng của muội sao?”
Tiêu Hề Hề nhanh tay gắp một đũa thịt dê khác bỏ vào bát của Bùi Thiên Hoặc.
Bùi Thiên Hoặc tức thì hài lòng.
Phương Vô Tửu thở dài một hơi “Tới bây giờ ta cũng chưa ăn được một miếng thịt dê nào.”
Tiêu Hề Hề đành phải trụng thêm một miếng thịt dê cho đại sư huynh.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chăm.
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng lại đưa đũa về phía dĩa thịt dê cắt lát, phát hiện thịt dê đã hết, chỉ còn lại chiếc dĩa trống trơn.
Tiêu Hề Hề chỉ đành đổi hướng, gắp miếng cá luộc chín cho vào bát của Lạc Thanh Hàn, sau đó nghiêng người nói nhỏ với hắn.
“Cá này ngon hơn thịt dê, đặc biệt tươi ngon, ta sẽ không nói với người khác, ta chỉ nói chàng biết.”