Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi.
“Bọn họ mang theo bao nhiêu người?”
Sắc mặt Lạc Dạ Thần khó coi “Trời quá tối nhìn không rõ, đoán chừng ít nhất có ba mươi ngàn người.”
Cũng tức là nói, số lượng người được ba phiên vương mang đến tối nay chắc chắn hơn ba mươi ngàn người, có lẽ ngày mai sẽ còn nhiều binh mã đến hơn.
Nhiều binh mã tập trung bên ngoài thành Thịnh Kinh như vậy, nếu thật sự khai chiến, chắc chắn sẽ là một trận chiến đẫm máu.
Lạc Thanh Hàn nhìn Xương Quốc công bên cạnh, hỏi “Người thấy chuyện này nên làm thế nào?”
Xương Quốc công tiền nhiệm là cậu của Thịnh Vĩnh Đế, năm năm trước đã qua đời. Xương Quốc công hiện tại là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, xét vai vế thì ông cũng được coi là cậu họ của Lạc Thanh Hàn.
Xương Quốc công không ngờ Hoàng đế lại đột nhiên hỏi mình, ngẩn ra một lát mới nói.
“Người đến là khách, nếu Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương và Phụng Dương vương đều đã đến, không có lý gì lại đuổi khách đi. Theo thần thấy, chi bằng để ba người họ vào thắp nén nhang cho Thái hoàng thái hậu, sau đó ngồi xuống nói chuyện.”
Lạc Thanh Hàn nhìn ông thật lâu, đến khi Xương Quốc công thấy da đầu tê dại, Lạc Thanh Hàn mới lạnh lùng lên tiếng.
“Vậy làm theo ý của Xương Quốc công, mời Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương và Phụng Dương vương vào thành, còn binh mã mà bọn họ mang theo, không ai được phép bước qua cổng thành.”
Hắn bảo Anh vương Lạc Dạ Thần đích thân canh gác cổng thành, nếu ai dám tự ý qua cổng thành, giết không tha!
Lạc Dạ Thần âm thầm sờ kim tơ giáp mềm dưới lớp quần áo.
Cũng may hôm nay y ra ngoài có mặc giáp, dù khai chiến thật thì y cũng có thể dựa vào kim tơ giáp mềm sống sót một thời gian.
Lạc Dạ Thần đứng trên tường thành cao, truyền đạt ý chỉ của Hoàng đế xuống phía dưới.
Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương và Phụng Dương vương bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định cử Lâm Nam vương làm đại diện vào thành diện thánh, hai phiên vương còn lại ở ngoài thành, đề phòng có biến.
Cổng thành nặng nề mở ra một khe hở, vừa đủ cho một người lớn đi qua.
Lâm Nam vương một mình bước vào.
Cổng thành lập tức đóng chặt lại.
Lạc Dạ Thần chắp tay chào Lâm Nam vương.
“Hoàng thúc, phiền người tháo bỏ bội kiếm.”
Dù cả hai đều họ Lạc, nhưng qua nhiều thế hệ tiếp nối, quan hệ huyết thống giữa họ cũng đã khá xa.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Lạc Dạ Thần chưa từng gặp Lâm Nam vương, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lâm Nam vương trông khoảng bốn mươi, thân hình hơi mập, trông trắng trẻo mũm mĩm, khá là hòa nhã.
Ông sảng khoái cởi bội kiếm ra khỏi thắt lưng, trao nó vào tay một võ tướng, mỉm cười nói.
“Như vầy đã được chưa?”
Ông không hề sợ đối phương sẽ làm gì mình.
Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương đang chờ bên ngoài với hơn ba mươi ngàn binh mã, Lâm Nam vương đã hẹn trước với bọn họ, nếu trước khi trời sáng mà ông vẫn chưa quay về, Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương sẽ lập tức ra lệnh công thành.
Đến lúc đó thì cá chết lưới rách!
Lạc Dạ Thần kiểm tra người ông từ trên xuống dưới, không thấy trên người ông có vũ khí gì nữa mới nghiêng người chỉ vào xe ngựa đậu bên cạnh.
“Mời hoàng thúc lên xe, xa phu sẽ đưa người đến gặp bệ hạ.”
Lâm Nam vương cười cảm ơn, rồi được người bên cạnh đỡ lên xe ngựa.
Xa phu đánh xe về phía thái miếu.
Tiếng vó ngựa nhỏ dần, rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
……
Tiêu Hề Hề đang ở trong một làn sương trắng.
Nàng nhìn quanh, rồi nhanh chóng nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt nàng không xa.
Hai mắt nàng sáng lên, chạy nhanh tới, vui vẻ gọi.
“Sư phụ!”
Huyền Cơ Tử xoay người, lộ ra khuôn mặt già nua, mái tóc dài trắng như tuyết xõa sau lưng, đạo bào trắng xám rộng tay lay động.
Ông nhìn Tiêu Hề Hề đến gần, trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười hiền lành.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề như chim én lao vào vòng tay ông, giọng đầy thương nhớ nói “Sư phụ, con nhớ người lắm.”
Huyền Cơ Tử sờ tóc nàng “Sao tóc con cũng bạc thế này?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Hề Hề không tránh khỏi chột dạ.
Nàng không biết phải giải thích thế nào nên chỉ có thể lắp bắp xin lỗi.
“Xin … xin lỗi.”
Huyền Cơ Tử “Sao phải xin lỗi ta?”
Tiêu Hề Hề cúi đầu, như đứa trẻ phạm lỗi “Con đã hứa với người, sẽ không dễ dàng sửa mệnh cho người khác, nhưng con lại thất hứa, con đã nuốt lời.”
Huyền Cơ Tử bất đắc dĩ thở dài “Bỏ đi, đều là số mạng.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, đang muốn nói gì đó thì chợt phát hiện tim Huyền Cơ Tử chảy đầy máu tươi!
Sau đó có một bàn tay đâm xuyên ngực Huyền Cơ Tử!
Tiêu Hề Hề sợ tái mặt, hoảng sợ mở to hai mắt “Sư phụ!”
Sắc mặt Huyền Cơ Tử lập tức tái nhợt.
Ông há miệng phun một ngụm máu lớn, sau đó loạng choạng ngã xuống.
Tiêu Hề Hề đưa tay ra đỡ nhưng không được.
Sau đó nàng giật mình tỉnh giấc!
Nàng mở mắt ngồi bật dậy, thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
Cung nữ thái giám trực đêm nghe thấy tiếng động vội mở cửa bước vào.
Bọn họ thắp nến, lo lắng nhìn Quý phi nương nương.
Sắc mặt Quý phi nương nương trắng bệch như tờ giấy, trong mắt đầy sợ hãi.
Gọi nàng không trả lời.
Dáng vẻ này rõ ràng là gặp ác mộng.
Các cung nữ thái giám sợ Quý phi bị dọa sợ xảy ra chuyện, vội vàng sai người mời thái y.
Chẳng mấy chốc, những người khác trong cung Vân Tụ cũng bị đánh thức, tập trung gần phòng ngủ.
Phương Vô Tửu vội vàng cầm hộp thuốc chạy tới.
Y bước qua đám đông vào phòng ngủ.
Bảo Cầm đang an ủi Quý phi, vừa thấy Phương thái y tới, Bảo Cầm lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi bên giường.
“Phương thái y, ngài mau khám cho Quý phi nương nương, vừa nãy nương nương gặp ác mộng, bị dọa rất sợ hãi.”
Phương Vô Tửu bắt mạch cho Tiêu Hề Hề trước, phát hiện mạch của nàng bình thường, ngoại trừ có hơi đập nhanh.
Y ra hiệu cho những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại y, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm.
Phương Vô Tửu lấy kim bạc châm cứu cho Tiêu Hề Hề.
Lúc này Tiêu Hề Hề mới tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Khi nhìn rõ người ngồi trước mặt là Phương Vô Tửu, mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Đại sư huynh, ta vừa gặp ác mộng, mơ thấy sư phụ bị người khác giết!”
Tim Phương Vô Tửu thắt lại.
Nếu người khác gặp ác mộng thì đó hẳn chỉ là ác mộng, nhưng Tiêu Hề Hề thì khác, muội ấy có thiên nhãn, có thể nhìn thấy tương lai mà người khác không thể nhìn thấy.
Những cơn ác mộng của muội ấy sẽ trở thành hiện thực.
Phương Vô Tửu cố hết sức làm Tiêu Hề Hề bình tĩnh lại, y hỏi chi tiết về giấc mơ.
Tiêu Hề Hề kể lại tất cả chi tiết mà nàng vẫn còn nhớ.
Tim Phương Vô Tửu chùng xuống đáy sau khi nghe những gì nàng nói.
Xét theo từng chi tiết, cơn ác mộng này không giống một giấc mơ bình thường, nó rất có thể sẽ thành hiện thực!
Tiêu Hề Hề nắm chặt tay áo của y, hai mắt đỏ hoe nói.
“Sư phụ gặp nguy hiểm, chúng ta phải cứu ông ấy!”