Lưng Tiêu Hề Hề bị ép xuống mặt đất lạnh lẽo, thân thể cứng ngắc bị đè xuống, không thể đứng dậy.
Nàng chỉ có thể dùng hai tay đẩy người đàn ông trên người mình, cố đẩy hắn ra.
Giây tiếp theo, hai tay nàng bị người đàn ông tóm lấy, kéo lên giam giữ trên đầu.
Sức lực của người đàn ông mạnh đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát xương cổ tay của nàng, cơn đau khiến mắt nàng đỏ lên.
“Chàng thả ta ra.”
Giọng nói run rẩy kèm theo tiếng khóc, giống như tiếng thút thít của một con thú nhỏ.
Lạc Thanh Hàn hơi thả lỏng, nhưng vẫn không buông cổ tay nàng ra.
Hắn hỏi lại.
“Sao nàng lại chạy?!”
Tiêu Hề Hề không thể trả lời, nước mắt lăn dài trên mặt nàng.
Cuối cùng nàng chỉ có thể không ngừng lặp lại hai từ.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn đến gần nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy nước của nàng, hỏi “Nàng có lỗi gì với ta?”
Tiêu Hề Hề càng khóc dữ dội hơn.
Nàng quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn một tay giữ cằm nàng, ép nàng quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn nhấn mạnh, từng chữ hỏi “Nói đi, nàng rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với ta?”
Hẳn là Tiêu Hề Hề bị ép đến tình thế tuyệt vọng, dứt khoát từ bỏ phản kháng, như đang từ bỏ bản thân, nấc nghẹn nói.
“Là ta giết phụ hoàng của chàng! Đều là do ta làm, ta hạ độc ông ấy, ta hạ độc giết chết ông ấy!”
Lạc Thanh Hàn sửng sốt, hai tay không tự chủ được thả lỏng.
Thế mà do nàng làm thật ……
Tuy hắn sớm đã dự liệu trước, nhưng hắn vẫn sốc khi chính tai nghe nàng thừa nhận.
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội thoát khỏi xiềng xích, dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
Hai tay hai chân nàng cùng lúc bò dậy.
Khi Lạc Thanh Hàn muốn đến gần nàng, lại thấy nàng rút kiếm ra, mũi kiếm lướt qua, dừng lại cách tim hắn ba tấc.
Bàn tay cầm chuôi kiếm của Tiêu Hề Hề run rẩy kịch liệt, mũi kiếm hơi lắc lư.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Nàng nghẹn ngào nói “Chàng đừng qua đây.”
Lạc Thanh Hàn đành phải dừng lại.
Hắn thậm chí không nhìn vào mũi kiếm sắc bén, hai mắt đỏ lên cứ nhìn chằm chằm Hề Hề.
Hắn nhìn nàng rõ ràng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cố đối mặt với hắn, trái tim hắn như bị ai siết chặt, đau đớn vô cùng.
Hắn trầm giọng nói “Nàng muốn giết ta?”
Tầm nhìn của Tiêu Hề Hề bị nước mắt làm mờ, gió lạnh thổi qua mặt khiến nàng vô cùng đau đớn.
Nàng khóc nói “Chỉ cần chàng đừng qua đây, ta sẽ không ra tay với chàng.”
Lạc Thanh Hàn nghe xong, như cố ý chống lại nàng, nhấc chân đi thẳng về phía nàng.
Đôi mắt hắn đầy quyết tâm làm liều.
Dù có bị giết, hắn cũng muốn đến gần nàng.
Mũi kiếm sắp đâm vào ngực hắn.
Tiêu Hề Hề vô thức thu lại thanh kiếm của mình.
Lạc Thanh Hàn nhân cơ hội này, thân hình lướt qua, lao về phía Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề giật mình vì hành động bất ngờ của hắn.
Nàng theo bản năng muốn cầm kiếm đâm tới, nhưng cuối cùng nàng vẫn không ra tay được, vừa giơ thanh kiếm lên, nàng lại đặt nó xuống, dùng ngón chân bật mạnh, như chim én lùi nhanh về sau.
Nàng không thể bị hắn bắt được, nàng không thể về cung, nàng nhất định phải đến Nam Nguyệt cứu sư phụ!
Lạc Thanh Hàn không ngừng đuổi theo.
Hai người rượt đuổi nhau trong gió lạnh buốt giá, dòng sông cuồn cuộn gầm thét.
Vầng trăng treo trên trời đêm vẫn lạnh lẽo cô độc, ánh trăng trong trẻo bao phủ bóng hai người.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Tiêu Hề Hề đành phải ra tay với Lạc Thanh Hàn.
Hai người ra vài chiêu, mỗi chiêu đều có vẻ hung hãn sắc bén nhưng thật ra đều là chiêu giả.
Không ai muốn ra tay tàn độc.
Cho đến khi Lạc Thanh Hàn nghiến răng, cố ý lộ ra sơ hở, để cánh tay trái bị kiếm chém một vết, máu tươi tràn ra. Tiêu Hề Hề mới dừng động tác, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất kêu vang.
Nàng hoảng sợ nhìn Lạc Thanh Hàn, muốn bước tới giúp hắn kiểm tra vết thương, nhưng lại không dám.
Giống như một đứa trẻ đáng thương phạm lỗi.
Lạc Thanh Hàn ôm cánh tay trái bị thương của mình, máu từ kẽ ngón tay tràn ra, từng giọt rơi xuống đất.
Tiêu Hề Hề nhớ trong túi nàng mang theo có thuốc trị thương, vội vàng tháo túi xuống.
Dù hành lý bị ướt nhưng các lọ thuốc bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng lấy một lọ thuốc, bước nhanh về phía Lạc Thanh Hàn.
“Thuốc này trị thương rất công hiệu.”
Lạc Thanh Hàn không cầm lọ thuốc lên, chỉ chăm chăm nhìn nàng, giọng vô cùng khàn.
“Nàng gạt ta.”
Tim Tiêu Hề Hề run lên.
Phải, nàng đã gạt hắn.
Nàng đã tự tay giết phụ thân của hắn, còn cố tình che giấu sự thật, không muốn nói thật với hắn.
Cảm giác tội lỗi mãnh liệt khiến nàng khó thở.
Giọng Lạc Thanh Hàn như nỉ non “Nàng rõ ràng đã hứa với ta, sẽ không gạt ta nữa.”
Đôi mắt Tiêu Hề Hề lại đẫm nước, tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ.
Nàng giơ tay lên, dùng sức lau mắt “Xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt đỏ ửng, trong mắt tràn ngập nỗi buồn nặng nề.
Tiêu Hề Hề lau mấy lần, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Cuối cùng nàng chỉ có thể lấy tay che mắt, tự lừa dối mình sẽ không có ai nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng.
Lạc Thanh Hàn khàn giọng hỏi.
“Tại sao luôn nói dối ta?”
Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói “Ông ta muốn dùng ta ép chàng trở về, ông ta muốn giết chàng. Ta không thể ngăn chàng quay về, ta chỉ đành phải giết ông ta. Xin lỗi, ta không dám nói thật với chàng, ta sợ chàng sẽ trách ta, càng sợ chàng sẽ vì ta mà gánh tội bao che cho kẻ thù giết cha.”
Lạc Thanh Hàn thả tay đang ôm vết thương ra.
Lòng bàn tay trắng lạnh đã nhuốm máu đỏ tươi.
Hắn nắm cổ tay Tiêu Hề Hề từng chút kéo xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt đẫm nước mắt của nàng lộ ra.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ.
Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng, nước mắt cũng được lau đi, chỉ để lại một vệt máu đỏ.
Những ngón tay của hắn từ từ trượt xuống má nàng, qua cằm và cổ, cuối cùng dừng lại sau gáy nàng.
Phần gáy là một trong những bộ phận yếu ớt và nguy hiểm nhất trên cơ thể con người.
Cơ thể Tiêu Hề Hề vô thức căng cứng.
Nàng cảm nhận rõ bàn tay đang giữ sau gáy mình ngày càng dùng sức mạnh hơn.
Hắn định bẻ cổ nàng để trả thù cho phụ thân sao?
Tiêu Hề Hề đứng bất động, nước mắt lại chảy ra, rơi xuống gò má.
Nàng vừa khóc vừa nói “Ta biết ta có lỗi với chàng, nhưng bây giờ ta không thể chết, ta phải đi cứu sư phụ, chàng thả ta đi có được không? Đợi ta cứu được sư phụ, chàng muốn xử lý ta thế nào cũng được, ta ……”
Nàng còn chưa nói xong đã thấy Lạc Thanh Hàn cúi xuống hôn nàng.
Nàng bất giác mở mắt.
Trong đôi mắt đẫm lệ, cả thế giới dường như trở thành ảo ảnh.
Chỉ có người trước mặt là chân thật duy nhất.