Rừng ma tràn ngập chướng khí.
Giây phút Không Thiền vung kiếm chém xuống, Tiêu Hề Hề biết mình khó thoát kiếp nạn.
Nàng vô thức nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một tiếng hét quen thuộc truyền đến —
“Dừng tay!”
Tiêu Hề Hề chợt mở mắt, nhìn theo âm thanh thấy Sở Kiếm cầm kiếm chạy về phía bên này.
Sở Kiếm đi theo nhị sư huynh và tam sư huynh đi tìm Hề Hề.
Bọn họ đi theo chỉ dẫn của la bàn, tìm được đường đến đây.
Bọn họ biết đây là rừng ma, cũng biết nơi này rất nguy hiểm, nhưng vì cứu Hề Hề, cả ba người không chút do dự lao vào đây.
Vì Sở Kiếm đang vội tìm người nên vừa đi vừa nhìn xung quanh, không để ý mình đã bị tách khỏi các sư huynh từ lúc nào.
Khi nhận ra thì y không thấy các sư huynh đâu nữa.
Y vốn là người mù đường, cộng thêm chướng khí dày đặc ảnh hưởng nghiêm trọng tầm nhìn của y, khiến y càng đi càng xa, mãi không thể hội hợp với các sư huynh.
Lúc này y vô tình nhìn thấy một bóng người ở phía xa.
Nhìn kỹ hơn, y thấy người đàn ông đang cầm một thanh kiếm.
Tuy y không biết người đó là ai, nhưng y biết, người phụ nữ nằm trên đất sắp bị chặt đầu chính là sư tỷ Tiêu Hề Hề mà y đang tìm!
Sở Kiếm tức thì sợ chết khiếp.
Y chưa kịp suy nghĩ đã hét lớn, khiến Không Thiền phải dừng động tác, đồng thời dùng khinh công lao về phía Không Thiền!
Không Thiền hiển nhiên không ngờ lại gặp Sở Kiếm ở đây, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Sở Kiếm dùng toàn lực vung kiếm về phía Không Thiền!
Không Thiền dùng kiếm chặn đòn tấn công.
Vũ khí va chạm tạo nên tiếng vang giòn giã.
Dù rừng ma tràn ngập chướng khí, cũng không thể ngăn được âm thanh giòn vang này truyền đi.
Âm thanh truyền đi trong rừng.
Hai người đang đi tìm sư đệ sư muội ở xa nghe thấy tiếng động thì lập tức dừng lại.
Hai người nhìn nhau, vội đổi hướng, chạy nhanh về hướng có âm thanh.
Sau khi Sở Kiếm ép Không Thiền lùi lại một chút, y liền đưa tay đỡ sư tỷ, lại thấy sư tỷ bị thương nặng gần như sắp chết.
Y vừa lo lắng vừa tức giận, quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn Không Thiền.
Thấy vậy, Không Thiền cau mày, như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Hề Hề chịu đựng cơn đau dữ dội, yếu ớt nói.
“Người này là Không Thiền, gã hút hết công lực của sư phụ, đệ không đánh lại gã, chạy mau.”
Dù Không Thiền có là cha của Sở Kiếm thì gã cũng chưa chắc nương tay với đệ ấy.
Nếu Không Thiền tức giận, có lẽ gã sẽ giế t chết Sở Kiếm.
Sở Kiếm cũng không nghĩ nhiều.
Y chỉ biết y không thể bỏ mặc sư tỷ một mình!
Nhưng y cũng biết, nếu không giải quyết Không Thiền, y không cách nào đưa sư tỷ trốn thoát.
Y nắm chặt chuôi kiếm, lần nữa tấn công Không Thiền!
Chiêu thức của y vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, giống như mưa to gió dữ.
Tuy nhiên, võ công của Không Thiền cao hơn Sở Kiếm rất nhiều, dù hiện giờ gã đã trúng độc, động tác chậm chạp, nhưng Sở Kiếm vẫn không phải là đối thủ của gã.
Dù Sở Kiếm đã cố hết sức, dùng mọi chiêu thức cũng không thể làm tổn thương Không Thiền.
Không Thiền dễ dàng hóa giải.
Gã thậm chí còn có thời gian để hỏi “Ngươi muốn giết ta thật sao?”
Sở Kiếm cảm thấy gã hỏi thừa nên không để ý tới, dùng một thanh kiếm khác chém gã!
Không Thiền dễ dàng hóa giải chiêu này, ánh mắt càng trở nên phức tạp.
Trước đây gã không để ý tới, nhưng bây giờ nhìn kỹ khuôn mặt Sở Kiếm, càng nhìn càng cảm thấy đường nét của thiếu niên này có chút giống với Tiểu Sở.
Gã nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Sở Kiếm.
Khi đó gã về thăm quê của Tiểu Sở, trên đường tình cờ gặp Sở Kiếm.
Sau đó gã mới biết Sở Kiếm đến cùng một nơi với gã.
Sở Kiếm còn nói mình đến thôn đó để thăm người mẹ đã khuất của mình.
Ban đầu Không Thiền nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Nhưng bây giờ xem ra, cuộc gặp gỡ của bọn họ không chỉ là trùng hợp.
Bọn họ đến cùng một nơi, để gặp cùng một người phụ nữ.
Đây dường như là sắp đặt của số phận.
Sở Kiếm thấy mình mãi không làm kẻ địch bị thương, Sở Kiếm chợt có hơi nôn nóng.
Tốc độ di chuyển kiếm của y ngày càng nhanh hơn. Cuối cùng không theo trật tự nào, thân kiếm sinh ra tàn ảnh.
Không Thiền nhất thời không kịp quan sát, để lộ sơ hở.
Sở Kiếm nhân cơ hội đâm thẳng vào chỗ hiểm của gã!
Không Thiền không suy nghĩ gì, vung tay lên, ống tay áo rộng quấn quanh thanh kiếm đâm tới, đồng thời dùng tay còn lại đánh mạnh vào đầu Sở Kiếm!
Tuy nhiên ngay lúc gã chuẩn bị đánh vào đầu Sở Kiếm, hình ảnh Tiểu Sở cầm bánh hoa quế trên tay đột nhiên hiện trong đầu gã.
Động tác của gã hơi dừng lại.
Lúc này, Sở Kiếm huy động nội lực, nắm lấy chuôi kiếm, toàn lực đẩy về phía trước!
Một tiếng xoạc.
Nó dần dần xuyên qua quần áo, xuyên vào cơ thể Không Thiền.
Máu lập tức từ vết thương chảy ra.
Sắc mặt Không Thiền trở nên tái nhợt.
Lần này gã không chút do dự đánh Sở Kiếm thật mạnh!
Đánh Sở Kiếm bay ra xa.
Sở Kiếm nặng nề ngã xuống đất, đầu choáng váng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Nhưng y vẫn nghiến răng bò dậy, cầm kiếm trong tay, đôi mắt mở to cố gắng phân biệt phương hướng.
Không Thiền dùng một tay che vết thương, máu tràn ra từ giữa các ngón tay, từng giọt rơi xuống đất.
Sắc mặt gã u ám nhìn Sở Kiếm.
“Ngươi thật sự muốn giết ta.”
Lần này gã dùng câu trần thuật, không phải câu hỏi.
Sở Kiếm lập tức khóa vị trí của Không Thiền theo hướng phát ra âm thanh.
Y giơ kiếm lên đâm về phía đó!
Nếu vừa rồi Không Thiềnn còn có chút thương xót con trai, thì bây giờ gã lại không hề có chút tình cảm gì.
Gã muốn đánh gãy chân tên nhóc này, để tên nhóc này biết sức lực của mình ra sao.
Sở Kiếm lại bị Không Thiền đánh bay.
Lần này, Sở Kiếm chưa kịp đứng dậy đã bị Không Thiền giẫm lên bắp chân.
Xương chân cứ thế bị giẫm gãy!
Sở Kiếm kêu lên đau đớn.
Không Thiền nhắm mắt làm ngơ.
Trẻ con không nghe lời cần được dạy dỗ.
Gã đang định đánh gãy chân còn lại của Sở Kiếm.
Đột nhiên, Không Thiền cảm thấy lưng mình đau nhức!
Gã quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hề Hề ở phía sau, trong tay cầm con dao găm nhỏ tinh xảo.
Một nửa lưỡi dao đã đâm vào lưng gã.
Tiêu Hề Hề biết Sở Kiếm không phải là đối thủ của Không Thiền, trong lúc Không Thiền đang tập trung đấu với Sở Kiếm, nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, dựa vào chút sức còn lại bò dậy.
Nàng rút con dao găm giấu trong tay áo, từ phía sau tấn công Không Thiền.
Không Thiền không ngờ người phụ nữ này vẫn có thể đứng dậy dù nội tạng gần như đã nát.
“Tìm chết!” tay trái gã vung kiếm, đâm vào bụng Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề không chịu buông tay, đẩy con dao găm trong tay về phía trước thêm một tấc.
Không Thiền ra tay triệt để, trường kiếm trong tay trực tiếp xuyên qua người Tiêu Hề Hề.
Lúc này Tiêu Hề Hề không gượng được nữa.
Nàng buông con dao găm, ngã về phía sau.
Sở Kiếm hoảng sợ.
Y kéo lê một chân, gần như lăn lộn bò tới, dùng tay ấn vào vết thương trên bụng Tiêu Hề Hề, vừa khóc vừa hét.
“Sư tỷ, sư tỷ!”