Huyền Cơ Tử ngẩng đầu nhìn sao trên trời, giọng điệu hơi u sầu.
“Sư phụ nói đúng, vạn vật trên đời đều có duyên số, ta chỉ có thể thay đổi giây phút trước mắt, giây tiếp theo và giây tiếp theo đó nữa, không ai có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, kể cả con có thiên nhãn cũng vậy.”
Nói xong, ông quay lại nhìn Hề Hề ngồi bên cạnh.
Ánh sao dường như đang lưu chuyển trong đôi mắt sâu thẳm của ông.
“Hề Hề, ta là bài học thất bại, con phải rút kinh nghiệm từ bài học này, đừng tùy tiện can thiệp vào số mệnh của người khác.
Thuận theo tự nhiên, nghe theo ý trời.
Tốt nhất là giữ trạng thái sống vốn có của con, không bao giờ thay đổi.”
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút “Trạng thái sống của con chẳng phải là nằm được thì không ngồi, ngồi được thì không đứng, an tĩnh làm cá muối sao?”
Huyền Cơ Tử cười dịu dàng nói “Ừm, làm cá muối rất tốt.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên từ xa.
“Huyền Cơ Tử.”
Tiêu Hề Hề và Huyền Cơ Tử đồng thời nhìn theo hướng phát ra tiếng, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đứng cách đó không xa, chính là Nam Nguyệt vương.
Bà mỉm cười với Hề Hề.
Huyền Cơ Tử đứng lên, tùy ý vỗ nhẹ bụi bặm không tồn tại trên quần áo.
“Ta phải đi rồi.”
Tiêu Hề Hề vội vàng đứng dậy, gấp gáp hỏi “Người muốn đi đâu?”
Huyền Cơ Tử “Đời này của chúng ta đã kết thúc, đương nhiên nên đầu thai vào kiếp sau.”
Tiêu Hề Hề “Vậy chẳng phải sau này chúng ta không được gặp nữa sao?”
Huyền Cơ Tử “Đúng vậy, không gặp lại nữa.”
Tiêu Hề Hề không muốn xa sư phụ.
Nàng muốn kéo tay áo sư phụ.
Nhưng tay nàng lại xuyên thẳng qua ống tay áo của Huyền Cơ Tử.
Cơ thể của Huyền Cơ Tử không biết lúc nào đã trở nên trong suốt, giống như hình ảnh được chiếu bởi máy chiếu, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Ông nói “bảo trọng” với Tiêu Hề Hề, sau đó quay người đi về phía Nam Nguyệt vương.
Hai người nắm tay nhau, đi càng ngày càng xa.
Tiêu Hề Hề nôn nóng đuổi theo “Sư phụ, hai người đợi con!”
Nàng chạy quá nhanh, vô tình lao ra khỏi đài Trích Tinh.
Một chân giẫm vào không trung, cả người đột nhiên từ độ cao vạn trượng rơi xuống!
A!!!
Tiêu Hề Hề hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Đập vào mắt là đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ nàng đột nhiên tỉnh lại, hắn sửng sốt một lát, sau đó thận trọng nhỏ giọng gọi.
“Hề Hề?”
Hắn ngày đêm lên đường tới Nam Nguyệt, cuối cùng gặp được người phụ nữ mà hắn luôn nhớ mong, nhưng lại được biết nàng đã hôn mê hơn một tháng.
Không biết phải mất bao lâu nàng mới có thể tỉnh lại.
Kết quả tồi tệ nhất là nàng không bao giờ tỉnh lại.
Lạc Thanh Hàn không làm được gì, chỉ có thể ngày đêm ở bên Hề Hề, chưa một giây nào rời mắt khỏi nàng, sợ giây tiếp theo nàng sẽ ngừng thở.
Hắn chịu đựng như thế suốt mười ngày.
Mười ngày qua, hắn không hề chợp mắt, cả người mệt mỏi đến cực điểm.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn phương án tồi tệ nhất, nếu Hề Hề không bao giờ tỉnh lại thì hắn cứ thế ở bên nàng đến khi chết.
May là Hề Hề đã tỉnh lại.
Nàng tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Phải mất một lúc lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Đói.”
Nàng hôn mê quá lâu.
Trong thời gian này, nàng phải nhờ người khác đút thuốc để kéo dài mạng sống.
Mạng cứu được rồi nhưng bụng thì đói cồn cào.
Lạc Thanh Hàn nghe vậy, tảng đá lớn treo trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống đất, đầu mũi có hơi chua xót.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng hắn vẫn run.
“Ta sai người chuẩn bị đồ ăn cho nàng.”
Ngay sau đó các sư huynh sư đệ cũng đến sau khi nghe tin.
Phương Vô Tửu kiểm tra sức khỏe cho Hề Hề, phát hiện ngoại trừ hơi yếu, nàng không có vấn đề gì lớn.
Lạc Thanh Hàn nhận bát cháo từ tay thị nữ, đút từng thìa cháo cho Hề Hề.
Nàng vừa tỉnh lại, không thể ăn quá nhiều, chỉ có thể cho nàng ăn trước một ít thức ăn dễ tiêu, sau khi cơ thể nàng dần hồi phục, có thể cho nàng ăn thứ khác.
Tiêu Hề Hề thật sự rất đói, nàng không ghét món cháo nhạt nhẽo, nàng ăn hết từng muỗng một cách ngon lành.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo.
Nàng chẹp chẹp miệng, ra hiệu muốn ăn thêm hai bát nữa.
Nhưng bị Phương Vô Tửu tàn nhẫn từ chối.
Sở Kiếm sợ sư tỷ ngủ lâu sẽ có vấn đề về não.
Y duỗi một ngón tay, vẫy nó trước mặt Tiêu Hề Hề.
“Sư tỷ, xem đây là mấy?”
Tiêu Hề Hề “Giống như chân gà ngâm tiêu.”
Nói xong, nàng mở miệng cắn một cái.
Sở Kiếm giật mình, vội thu tay lại, thấy sư tỷ vẫn còn nhớ chuyện ăn chân gà ngâm tiêu, hẳn là não vẫn dị thường như trước, như vậy y yên tâm rồi.
Sở Kiếm lại hỏi “Sư tỷ, hiện giờ tỷ còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tiêu Hề Hề cẩn thận cảm nhận “Ngoài việc bụng vẫn còn rất đói, cơ thể không còn sức lực, thì hết rồi.”
Phương Vô Tửu “Muội hôn mê quá lâu, cơ thể mất sức là chuyện bình thường, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục.”
Tiêu Hề Hề chỉ thấy mình vừa ngủ một giấc, tiện thể mơ một giấc mơ, không nghĩ là thời gian quá lâu, nhưng xét phản ứng của những người trước mặt, nàng hình như đã ngủ rất lâu.
Nàng không khỏi hỏi “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
Bùi Thiên Hoặc xòe ngón tay “Năm mươi ngày.”
Tiêu Hề Hề mở to hai mắt, không tin được “Lâu vậy sao?!”
Ôn Cựu Thành “Bọn ta còn tưởng muội sẽ không tỉnh lại, suýt bị muội dọa chết.”
Sau khi cho Hề Hề uống thuốc, y phát hiện vết thương của Hề Hề không còn chảy máu, tưởng đã giữ được mạng của nàng nên ba người thở phào nhẹ nhõm, lập tức cõng nàng rời rừng ma.
Địa hình rừng ma rất phức tạp, chướng khí làm ảnh hưởng tầm nhìn, nhưng bọn họ có la bàn trong tay, có thể dựa vào bói toán, tính toán để tìm đường ra.
Bọn họ đưa Hề Hề về thôn Đại Nguyệt, để Phương Vô Tửu chữa trị cho Hề Hề.
Kết quả, dù Phương Vô Tửu có dùng cách gì đi nữa, Hề Hề vẫn không tỉnh lại.
Rõ ràng vết thương của nàng đang lành theo từng ngày.
Nhưng nàng chưa từng mở mắt.
Giống như xác ở đây nhưng linh hồn đã biến mất.
Điều này khiến các sư huynh sư đệ lo lắng.
Bọn họ thật sự rất sợ Hề Hề sẽ cứ ngủ như thế, không bao giờ tỉnh lại.
May là, cuối cùng nàng đã mở mắt sau khi hôn mê suốt năm mươi ngày.
Thấy Lạc Thanh Hàn còn có nhiều điều muốn nói với Hề Hề, bốn bóng đèn lớn thức thời ra ngoài.
Ôn Cựu Thành đi cuối cũng không quên chu đáo đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lạc Thanh Hàn, cúi đầu áy náy.
“Xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có nhớ nàng đã nói xin lỗi ta bao nhiêu lần rồi không?”
Tiêu Hề Hề cúi đầu thấp hơn.