Lúc Lạc Thanh Hàn trở lại, Tiêu Hề Hề đã ở trong phòng.
Nàng cười nói “Ta đã nhờ người chuẩn bị bữa khuya, cùng ăn đi.”
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống đối diện nàng, lập tức có thị nữ bưng cháo cá nóng hổi đi vào, ngoài cháo còn có mấy dĩa rau xào, chay mặn có đủ, xét về màu sắc thì khá ngon.
Tiêu Hề Hề bưng bát lên, húp một hớp cháo cá nóng hổi, hài lòng cong cong đôi mắt.
Nàng chợt nghe thấy Lạc Thanh Hàn hỏi.
“Vừa nãy nàng đi gặp Uất Cửu?”
Động tác của Tiêu Hề Hề dừng lại.
Nàng không ngờ tin tức của Lạc Thanh Hàn nhanh nhạy đến vậy, nên gật đầu thừa nhận.
“Ừm, ta nói chuyện với gã một lúc.”
Nàng không thấy nội dung cuộc trò chuyện của mình với Uất Cửu có gì đáng xấu hổ nên nói rõ ràng tất cả.
Lạc Thanh Hàn vừa thuần thục gắp cá vào bát của Hề Hề, vừa hỏi.
“Sao nàng lại nghĩ đến chuyện dùng cổ vương cắn Uất Cửu?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa giải thích.
“Cổ vương ngoài độc tính mạnh, còn có một đặc tính rất lợi hại, đó là có thể đánh dấu người khác. Lúc nó cắn Uất Cửu không dùng răng độc, chỉ đánh dấu trên người gã. Sau này dù Uất Cửu ở đâu, ta cũng sẽ biết. Nếu gã muốn hại ta, ta sẽ lập tức khiến thất khiếu của gã chảy máu đến chết.”
Lạc Thanh Hàn đặt đũa xuống, chăm chú nhìn nàng.
“Nàng muốn thả gã đi?”
Sở dĩ nàng cố ý bảo cổ vương cắn Uất Cửu, chẳng qua là muốn thả gã.
Tiêu Hề Hề biết người đàn ông trước mặt rất nhạy cảm, nếu hôm nay nàng không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, ghen tuông của hắn sẽ nhấn chìm nàng.
Thế là nàng đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nói.
“Ta biết chàng muốn dùng Uất Cửu làm con tin, uy hiếp cha gã đưa tiền chuộc.
Ta đã xem giúp chàng một quẻ, quẻ bói hiển thị tỷ lệ thành công của chuyện này là bằng không. Nói cách khác, chàng chẳng những không lấy được tiền chuộc, mà còn có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước.
Ta biết với sức mạnh của Đại Thịnh thì không sợ gây chiến với Tây Vực. Nhưng nếu có thể không cần đánh thì đừng đánh.
Mấy năm nay Đại Thịnh chưa từng có ngày yên ổn, trước là Tây Lăng vương và Tần Trọng tạo phản, kế đó U vương làm phản, sau nữa đánh với nước Liêu, cộng thêm nội chiến ở Nam Nguyệt, rồi nước Thiên Đảo xâm phạm thành Vạn Hải …… chiến tranh hầu như chưa từng dừng lại.
Đại Thịnh không thể tiếp tục như vậy, chiến tranh mang lại gánh nặng quá lớn cho triều đình và dân chúng, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng rất xấu đến thanh danh của chàng.
Ta thấy trừ khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc như lãnh thổ, tốt nhất trong thời gian ngắn đừng khai chiến với nước nào nữa.
Chuyện này sẽ có lợi cho chàng, cho triều đình và cho dân chúng.”
Nàng hoàn toàn đứng từ góc độ của Lạc Thanh Hàn để suy nghĩ vấn đề, mọi thứ đều lấy hắn làm điểm xuất phát, điều này làm hắn rất dễ chịu, ghen tuông vốn sắp khơi dậy cũng bị thổi bay.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc suy nghĩ “Ý nàng là, thả Uất Cửu đi?”
Tiêu Hề Hề “Chàng đã phế tay chân của gã, còn đâm thủng xương bả vai của gã, bài học như vậy hẳn là đủ rồi, cộng thêm đánh dấu của cổ vương trên người gã, chỉ cần gã không chán sống thì có lẽ sẽ không dám gây rối với chúng ta nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Nhưng ta muốn bảo mã Tây Vực.”
Không có người đàn ông nào không thích ngựa, Hoàng đế Đại Thịnh cũng không ngoại lệ.
Tiêu Hề Hề ưỡn ngực, tự tin nói “Uất Cửu đã hứa tặng cho chúng ta hai ngàn bảo mã Tây Vực, nếu gã dám thất hứa, ta sẽ giết gã.”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên “Hề Hề giỏi lắm.”
Tiêu Hề Hề cười tươi lộ hàm răng trắng “Thường thôi thường thôi, cũng chỉ ở mức trung bình khá.”
Lạc Thanh Hàn truyền lệnh xuống, sai người thả Uất Cửu và nhóm người mà gã dẫn đến.
Lúc Uất Cửu tỉnh lại, gã đang trên đường rời khỏi Nam Nguyệt.
Giây phút trước khi ngất đi, gã còn tưởng mình chết vì trúng độc của cổ vương, không khỏi có hơi thất vọng và tức giận, cảm thấy Hề Hề đã lừa gã, lãng phí lòng tin của gã với nàng.
Bây giờ tỉnh lại, gã phát hiện ngoại trừ trên mu bàn tay có vết đỏ, thì không có gì khác thường.
Gã không khỏi có hơi ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Đồ Lăng giải thích “Là Hoàng đế Đại Thịnh hạ lệnh thả chúng ta ra, hắn nói cổ vương đã đánh dấu lên cơ thể của ngài, chỉ cần Nam Nguyệt vương muốn, nàng có thể lấy mạng ngài bất cứ lúc nào, sau này ngài làm chuyện gì thì tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định. Ngoài ra, hắn còn sai người chuyển một câu nói cho ngài.”
Uất Cửu không thể cử động, chỉ đành để người khác cõng về phía trước.
Gã quay đầu nhìn Đồ Lăng, cau mày hỏi.
“Câu gì?”
Nét mặt Đồ Lăng hơi khác lạ, dường như không dám nói, nhưng lại không thể không nói.
Hắn cắn răng nói “Hoàng đế Đại Thịnh nói, đừng mơ mộng hão huyền nữa, ngươi không xứng với nàng.”
Uất Cửu “……”
Sắc mặt gã lập tức tối sầm.
Thật lâu sau gã mới lên tiếng, giọng có hơi khàn.
“Nam Nguyệt vương thì sao? Cô ấy sai người truyền lời cho ta không?”
Đồ Lăng gượng gạo nói “Không có.”
Uất Cửu không bỏ cuộc hỏi “Một chữ cũng không có?”
Đồ Lăng lắc đầu, trong lòng hơi đồng cảm với thiếu gia.
Rõ ràng thiếu gia cũng là một người tài giỏi, dù là tài trí hay địa vị, đều hơn rất nhiều người.
Đáng tiếc đối thủ của thiếu gia lại là Hoàng đế Đại Thịnh.
Tướng mạo, tài trí và địa vị của người đó đều thuộc hàng đỉnh cao, không ai có thể vượt qua được.
Trừ khi thiếu gia đầu thai lại, nếu không kiếp này sẽ không bao giờ có thể cướp được người khỏi tay Hoàng đế Đại Thịnh.
Điều này cũng định sẵn đoạn tình cảm này của thiếu gia chẳng khác gì mơ mộng hão huyền.
Uất Cửu nhìn xuống tay phải của mình.
Gã không nhìn vết đỏ trên mu bàn tay mà nhìn chằm chằm vết răng trên cổ tay —
Đó là vết thương mà Hề Hề cắn chặt khi gã ôm nàng không chịu buông.
Vết thương đã lành từ lâu nhưng vết sẹo vẫn mãi còn trên cổ tay gã.
Quan hệ giữa gã và nàng cuối cùng chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt.
Uất Cửu nhếch khóe miệng, tự giễu cười nhạo.
“Phải rồi, ta không xứng với cô ấy.”
Đồ Lăng biết rõ tính tình thiếu gia nhà mình, gã ghét nhất là đồng cảm của người khác, càng khinh thường an ủi của người khác.
Vì vậy Đồ Lăng khôn ngoan không nói lời an ủi mà thành thật hỏi.
“Bây giờ chúng ta quay về Tây Vực sao?”
Uất Cửu thấp giọng đáp “Ừm.”
Ban đầu gã dẫn một lượng lớn quân đội vẻ vang rời Tây Vực, bây giờ lại trở về trong tình trạng thảm hại, công chúa và bốn đứa con do bà ta sinh ra nhất định sẽ nhân cơ hội chế nhạo và đàn áp gã.
Nghĩ đến vẻ mặt miệng mồm ác độc của những người đó, nụ cười trên mặt Uất Cửu càng sâu hơn.
Gã cảm thấy bực bội khi không đạt được điều mình muốn trong chuyện tình cảm, nhưng trước giờ gã không phải loại người để bản thân chịu thiệt thòi.
Nếu trong lòng có cơn giận, đương nhiên phải nghĩ cách trút ra ngoài, nếu cứ giữ mãi trong lòng thì sẽ khó chịu đến mức nào?
Đám người không sợ chết đó vừa hay có thể để cho gã trút giận.