Sau khi biết Hề Hề có thai, Phương Vô Tửu và Sở Kiếm ngàn dặm trở về Thịnh Kinh.
Hai người định đợi đến khi Hề Hề sinh xong rồi mới đi.
Phía bên Nam Nguyệt có Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc trông coi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên Phương Vô Tửu và Sở Kiếm có thể yên tâm ở lại Thịnh Kinh.
Ngày sinh dự kiến mà Phương Vô Tửu tính được là tầm khoảng ngày hai mươi tháng chạp.
Thấy ngày dự sinh đang đến gần, không chỉ Lạc Thanh Hàn mà tất cả mọi người trong cung đều căng thẳng.
Phương Vô Tửu và Sở Kiếm dứt khoát ở luôn trong cung, để tiện xoay sở kịp thời.
Ngày hai mươi tháng chạp, Lạc Thanh Hàn thậm chí không thượng triều, cũng không phê duyệt tấu chương. Hắn như cọc gỗ cắm chắc trong cung Vân Tụ, hai mắt hắn chưa từng rời khỏi Hề Hề.
Các ma ma phụ trách đỡ đẻ đã sẵn sàng.
Bảo Cầm, Chiết Chi, Tế Vũ và những người khác đã chuẩn bị mọi thứ dùng cho lúc sinh nở.
Thấy mọi người như đang đối mặt với đại địch, Tiêu Hề Hề không khỏi căng thẳng.
Nàng sờ cái bụng tròn của mình, cảm thấy bất an.
Không biết lần mang thai này có suôn sẻ không?
Thế nhưng bọn họ vẫn chờ đợi.
Qua ngày hai mươi tháng chạp, bụng Tiêu Hề Hề vẫn không có động tĩnh.
Phương Vô Tửu nói chuyện này rất bình thường, ngày sinh dự kiến chỉ là giá trị gần đúng, có thể dao động trong một khoảng thời gian.
Mọi người chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng ngày, đã gần đến hai mươi ba tháng chạp nhưng Tiêu Hề Hề vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh.
Phương Vô Tửu lúc này cũng hơi lo lắng.
Lẽ nào y tính sai rồi?
Có lẽ Tiêu Hề Hề đã căng thẳng quá lâu, bây giờ nàng không căng thẳng được nữa.
Nàng vừa bưng bát ăn sủi cảo thơm phức vừa an ủi.
“Không sao, chuyện sinh con không thể gáp được, dù chàng lo lắng đến chết cũng vô dụng, chi bằng cứ ăn ngon một bữa, sủi cảo này ngon quá, mọi người cũng ăn đi!”
Lúc này Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không có khẩu vị.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái bụng to của nàng, nhíu mày như đang nghĩ tại sao đứa bé trong bụng nàng vẫn chưa ra?
Tiêu Hề Hề gắp sủi cảo đưa tới miệng hắn “Ăn một cái đi, hôm nay là tết ông Táo, ăn một cái sủi cảo mới hợp dịp.”
Lạc Thanh Hàn không muốn làm hỏng ý tốt của nàng, đành mở miệng cắn miếng sủi cảo.
Phương Vô Tửu bảo Hề Hề đưa tay ra.
“Ta bắt mạch lại cho muội.”
Tiêu Hề Hề ăn đến mức hai má phồng lên, mơ hồ nói “Chờ một chút, đợi ta ăn xong hai miếng sủi cảo cuối cùng đã.”
Khi miếng sủi cảo cuối cùng được nhét vào miệng, vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng khác thường.
Hắn vội hỏi “Sao vậy? Có phải bị nghẹn không?”
Hắn vừa nói vừa giơ tay vỗ lưng nàng.
Tiêu Hề Hề khó khăn nuốt sủi cảo trong miệng, nét mặt kỳ lạ nói.
“Bụng ta hơi đau, hình như sắp sinh rồi.”
Lạc Thanh Hàn dừng lại một chút, sau đó hai cánh tay dài ôm ngang Hề Hề lên, hét lớn.
“Mau đi gọi bà đỡ, Hoàng hậu sắp sinh rồi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong ngoài phòng dường như đều nhấn chân ga, tăng tốc đột ngột.
Hề Hề cảm thấy mình được đặt lên giường chỉ trong nháy mắt.
Giường này đặc biệt dùng cho nàng sinh con, chăn đệm rất dày, nằm rất êm và thoải mái.
Có lẽ vì giường này quá thoải mái, Tiêu Hề Hề nằm xuống không khỏi có hơi buồn ngủ.
Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói “Đừng căng thẳng, ta sẽ luôn ở cạnh nàng, hai mẹ con nàng sẽ bình an vô sự.”
Tiêu Hề Hề cảm nhận được lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi.
Nàng bất lực nói “Rõ ràng người sinh con là ta, sao chàng còn sợ hơn cả ta vậy?”
Sao Lạc Thanh Hàn có thể không sợ?
Gần đây, hắn đã đọc rất nhiều tư liệu về phụ nữ mang thai khi sinh con, đồng thời tham khảo kinh nghiệm của Thái y lệnh và bà đỡ trong phương diện này, biết được sinh con đối với phụ nữ như đang vượt ải sinh tử.
Vượt qua được thì mẹ con bình an.
Vượt không được thì chỉ có con đường chết.
Biết càng nhiều, Lạc Thanh Hàn càng thấy sợ hãi.
Hắn sợ Hề Hề xảy ra chuyện.
Dù hắn là Hoàng đế, giang sơn thiên hạ đều nằm trong kiểm soát của hắn, chỉ có sống chết là hắn không thể kiểm soát.
Lạc Thanh Hàn luôn miệng an ủi nói “Nàng nhất định sẽ không sao.”
Lời này cũng không biết là đang an ủi Hề Hề, hay là đang an ủi chính mình.
Tiêu Hề Hề thấy hắn không ổn, bắt đầu nghĩ cách khai sáng cho hắn.
“Chàng đừng dọa mình, ta có một cách có thể giúp chàng bớt căng thẳng, chàng làm theo ta, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, rồi hít một hơi thật sâu …”
Lạc Thanh Hàn làm theo nàng, hít sâu một hơi.
Tiêu Hề Hề hỏi “Chàng thấy thế nào? Có phải không còn căng thẳng nữa?”
Lạc Thanh Hàn mở to đôi mắt đen láy “Ừm, quả nhiên tốt hơn rồi.”
Tiêu Hề Hề cười đắc ý “Thấy chưa, ta đã nói cách này rất có hiệu quả.”
Nàng vừa dứt lời, thì cơn đau chuyển dạ đột nhiên dữ dội hơn.
Cơ thể nàng đột nhiên căng cứng, bất giác r3n rỉ thành tiếng.
Thần kinh của Lạc Thanh Hàn vừa mới thả lỏng, tức thì lại căng thẳng.
“Hề Hề, Hề Hề, nàng sao rồi? Thái y! Bà đỡ! Các ngươi mau lại xem nàng đi!”
Các bà đỡ có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, không hề hoảng sợ.
Bọn họ cúi xuống vén váy của Hoàng hậu lên nhìn, xác định nước ối đã vỡ, rồi mới nói với Hoàng đế.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi.”
Lạc Thanh Hàn lập tức nói “Vậy các ngươi mau đỡ đẻ cho Hoàng hậu!”
Các bà đỡ khó xử nói, thận trọng nói.
“Nhưng ngài phải ra ngoài trước.”
Từ xưa đến nay, lúc phụ nữ sinh con không được phép có đàn ông bên cạnh, kể cả Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn không muốn đi, hắn sợ chỉ vừa rời mắt, Hề Hề sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nhìn các bà đỡ thấp thỏm bất an, nếu hắn miễn cưỡng ở lại phòng sinh, bọn họ chắc chắn sẽ không thể tập trung đỡ đẻ cho Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn không muốn tạo thêm áp lực không cần thiết cho bọn họ.
Hắn chỉ có thể nghiến răng, buông tay Hề Hề, bước chân nặng nề ra ngoài.
Cánh cửa trước mặt hắn đóng chặt.
Hắn đứng bất động ngoài cửa, mắt dán chặt vào cánh cửa trước mặt.
Qua cánh cửa gỗ lưu ly chạm khắc tinh xảo, mơ hồ nghe thấy tiếng hét truyền ra từ bên trong.
Đó là giọng của Hề Hề.
Nàng đang hét đau.
Lạc Thanh Hàn theo bản năng nhấc chân, lập tức muốn xông vào.
Phương Vô Tửu ở bên cạnh nhắc nhở.
“Bây giờ chỉ mới bắt đầu, rất lâu nữa em bé mới chào đời, ngài bình tĩnh một chút, đừng làm loạn.”
Thường công công cũng khuyên nhủ “Bệ hạ hãy yên tâm, Hoàng hậu nương nương cát nhân có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Lạc Thanh Hàn chỉ đành từng chút thu lại bước chân đã nhấc ra.
Thời gian trôi qua, tiếng hét trong phòng càng to hơn.
Tiếng hét như con dao hết lần này đến lần khác đâm vào tim Lạc Thanh Hàn.
Hắn thậm chí còn thấy đau hơn cả Hề Hề.
Hắn nắm chặt tay, lặp đi lặp lại một câu trong lòng.
Chỉ một lần này, sinh xong sẽ không sinh nữa.
Hắn không muốn Hề Hề phải trải qua nỗi đau này lần nữa.