Khi Tiểu Khả Ái ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy lông mèo.
Nhưng cô bé không để ý, còn cười rất vui vẻ.
Tiểu Trường Sinh đi đến bên bàn, nhìn con rùa nằm trong chậu sứ trên bàn.
Cậu bé cầm bàn chải lên, gõ nhẹ vào đầu con rùa.
Rùa lập tức rút đầu vào mai, tiếp tục giả chết.
Tiểu Trường Sinh xắn tay áo lên, giúp em gái trải giấy trước, sau đó mài mực cho em gái, rồi mới bắt đầu làm bài tập của mình.
Vì mới học vỡ lòng, nội dung chưa học bao nhiêu, phu tử giao bài tập cũng rất đơn giản, chỉ cần chép năm mươi từ trong Thiên Tự Văn là được.
Tiểu Trường Sinh nhanh chóng chép xong.
Sau khi làm xong bài tập về nhà, cậu bé lấy bảng chữ mẫu mà phụ hoàng đưa ra, bắt đầu luyện tập từng nét.
Tiểu Khả Ái vẫn chậm rãi chép sách.
Cô bé đang chép thì sự chú ý của cô bé bị mèo vàng nằm bên cạnh thu hút.
Mèo vàng nhận thấy ánh mắt của cô bé, kêu meo meo với cô bé hai tiếng.
Tiểu Khả Ái không nhịn được đặt bút xuống, muốn đưa tay sờ nó.
Nhưng bị anh trai ngăn lại.
“Lúc làm bài tập về nhà không được phân tâm.”
Tiểu Khả Ái hậm hực đáp một tiếng “Ờ.”
Cô bé rút bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình lại, cầm bút lên viết tiếp.
Cô bé khó lắm mới viết xong năm mươi chữ, Tiểu Trường Sinh vẫn không chịu để cô bé chơi.
Cậu bé cầm tờ giấy bài tập của em gái, kiểm tra từng chữ một, nếu tìm thấy chữ nào sai, cậu bé khoanh tròn, bảo em gái viết lại.
Tiểu Khả Ái vừa viết lại vừa lẩm bẩm.
“Huynh còn nghiêm khắc hơn cả phu tử.”
Tiểu Trường Sinh không hiểu tại sao em gái lại nói vậy.
Cậu bé cảm thấy mình đã rất khoan dung rồi.
Nếu dựa theo yêu cầu của phụ hoàng đối với cậu bé, mấy chữ mà em gái viết đều không thể qua ải, phải vứt đi viết lại.
Phụ hoàng không chỉ yêu cầu cậu bé viết đúng, mà còn phải viết đẹp.
Mấy chữ mà em gái viết giống như chó bò, xấu xí khủng khiếp.
Ở sảnh bên.
Tiêu Hề Hề, Lý Phức Yên và Diêu Uyển Phương đang uống trà trò chuyện.
Diêu Uyển Phương muốn hỏi những điều cần chú ý khi mang thai.
Thật ra Tiêu Hề Hề cũng không quá rõ chuyện này, khi nàng mang thai, ngoại trừ ăn nhiều, trí nhớ kém, những thứ khác căn bản không có gì thay đổi, cho nên nàng không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng.
May là khi Tiêu Hề Hề mang thai, Bảo Cầm học được rất nhiều kiến thức về cách chăm sóc phụ nữ mang thai, thậm chí còn viết một cuốn sách nhỏ để nàng có thể đọc bất cứ lúc nào, tránh xảy ra sai sót.
Bảo Cầm lấy cuốn sách nhỏ ra, đưa cho Diêu Uyển Phương.
Diêu Uyển Phương cảm thấy mình đã nhận được báu vật, không ngừng cảm ơn.
Tiêu Hề Hề quay đầu, thấy bộ dạng lơ đãng của Lý Phức Yên.
Thật ra cả ngày hôm nay Lý Phức Yên luôn như vậy, nàng dường như có chuyện muốn nói, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Chuyện này khác với tác phong thường ngày của nàng.
Ngày thường nàng thẳng thắn hào sảng, có gì nói đó.
Tiêu Hề Hề không khỏi quan sát kỹ tướng số của nàng, phát hiện ấn đường của nàng hơi sáng, khóe mắt hơi đỏ, đây là hiện tượng sao Hồng Loan chuyển động.
Lẽ nào nàng gặp phải vấn đề về mặt tình cảm?
Tiêu Hề Hề cho những người xung quanh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, lúc này Tiêu Hề Hề mới hỏi Lý Phức Yên.
“Gần đây có phải tỷ gặp được người trong lòng không?”
Lời này vừa nói ra, hai má Lý Phức Yên lập tức đỏ lên.
Da mặt nàng vốn đã trắng sáng, một chút đỏ cũng vô cùng nổi bật.
Cho nên nàng không cần nói gì, Tiêu Hề Hề biết mình đã đoán đúng.
Diêu Uyển Phương rất kinh ngạc “Chuyện từ khi nào? Sao muội không nghe tỷ nói gì?”
Khi còn ở am Tử Vân, hai nàng sống cùng nhau, tình cảm cũng thân thiết hơn trước, sau đó các nàng về nhà mẹ, vẫn thường xuyên giữ liên lạc, nên hai người hiểu rõ những thay đổi trong cuộc sống của nhau.
Dù vậy, Diêu Uyển Phương chưa từng nghe Lý Phức Yên nói nàng có người trong lòng.
Lý Phức Yên cố duy trì bình tĩnh “Trước đó không phải ta đã nói với muội rồi sao? Là người tên Ngọc lang kia đó.”
Vừa nghe thấy hai chữ Ngọc lang, Diêu Uyển Phương phản ứng rất nhanh.
“Là người đó sao!”
Thấy vậy, Tiêu Hề Hề càng thêm hứng thú “Ngọc lang là ai?”
Diêu Uyển Phương liếc nhìn Lý Phức Yên, thấy hai má nàng đỏ bừng nhưng không có ý định ngăn cản, lúc này mới nói thật.
Hóa ra, lúc Lý Phức Yên chuyển đến am Tử Vân không bao lâu, đã quen với một người bạn qua thư tên là Ngọc lang.
Độc giả thường hay viết thư cho nàng, những lá thư đó được gửi đến tòa soạn trước, sau đó được nhân viên tòa soạn chuyển cho Lý Phức Yên.
Mỗi ngày Lý Phức Yên nhận được rất nhiều thư từ độc giả.
Hầu hết các lá thư đều khen nàng, cũng có một số ít mắng nàng.
Lý Phức Yên luôn khinh thường mấy lá thư mắng chửi nàng, thế nên nàng trực tiếp xé thư rồi đốt, không để chuyện này trong lòng.
Nàng sẽ chọn một vài lá thư từ những độc giả chân chính để phản hồi.
Trong số đó có thư của Ngọc lang.
Ngọc lang này đọc thuộc những cuốn sách nàng viết, y sẽ chọn ra một số tình tiết thú vị trong câu chuyện, bày tỏ suy nghĩ của mình, cùng nàng thảo luận sâu hơn.
Đôi khi Lý Phức Yên bác bỏ những ý tưởng mà y đề xuất, nhưng nàng thường là xin ý kiến nhiều hơn.
Hai bên qua lại rất nhiều thư.
Hai người có chung ý tưởng, khiến Lý Phức Yên càng có thêm cảm hứng.
Điều này khiến cho những câu chuyện nàng viết không chỉ mang tính phổ biến, chi tiết hơn, mà còn ẩn chứa một chiều sâu nhất định, khiến những câu chuyện và nhân vật mà nàng viết trở nên đầy đủ và cảm động hơn.
Những cuốn truyện của nàng ngày càng phổ biến, độ nổi tiếng của nàng ngày càng cao.
Thời điểm đó Diêu Uyển Phương đang sống cùng Lý Phức Yên, nên nàng từng nghe nói đến người bạn bạn qua thư của Lý Phức Yên.
Vốn nàng nghĩ mối quan hệ của họ chỉ đơn giản là tác giả và độc giả, không ngờ Lý Phức Yên lại có tình cảm với người tên Ngọc lang chỉ mới thấy qua chữ, còn chưa từng gặp mặt.
Tiêu Hề Hề hiểu ra, đây chẳng phải yêu qua mạng phiên bản cổ đại sao?
Diêu Uyển Phương không biết yêu qua mạng là gì, nàng chỉ thấy đoạn tình cảm này của Lý Phức Yên không đáng tin lắm.
Nàng không khỏi khuyên nhủ “Tỷ chưa từng gặp y, thậm chí còn không biết y là người thế nào, lỡ như y là một người đàn ông mập nặng hai trăm cân thì sao? Lỡ như y thiếu tay thiếu chân thì sao? Lỡ như y đã có vợ con thì sao?”
Lý Phức Yên mím đôi môi đỏ mọng “Ta đã nghĩ tới những chuyện này, y có mập cũng không sao, dù sao ta cũng không có ốm, thiếu tay thiếu chân cũng không sao, ta có thể kiếm tiền, có thể mua nhiều người hầu về chăm sóc y, cuộc sống bình thường sẽ không có vấn đề gì, còn vợ con …… chuyện này thì không cần lo, y sớm đã nói rõ trong thư, y đến nay vẫn chưa thành thân.”
Nói xong, mặt nàng chợt đỏ thêm.
Diêu Uyển Phương còn muốn khuyên nàng, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.
Tiêu Hề Hề biết chuyện này càng ngăn cản thì đương sự sẽ càng có tâm lý phản nghịch, chi bằng thuận theo tình thế, xem thử Ngọc lang kia như thế nào?
Vì thế Tiêu Hề Hề đề nghị.
“Nếu tỷ đã thích y, hay là hẹn gặp y một lần, xem y rốt cuộc là người thế nào? Nếu y thật sự là người tốt, ta có thể xin Hoàng thượng ban hôn cho hai người, thế nào?”
Lý Phức Yên lần này vào cung gặp Hoàng hậu, thật ra là vì muốn nhờ Hoàng hậu cho lời khuyên.
Nàng không phải loại người thiếu quyết đoán, suy nghĩ một lúc đã đưa ra quyết định
“Được.”