Quyển sách này viết về chuyện tình nhân yêu.
Là thể loại thư sinh nơi rừng sâu gặp phải yêu hồ xinh đẹp, sau một đêm dây dưa, thì xảy ra bao nhiêu chuyện yêu hận si mê.
Cốt truyện cũ rích nhưng miêu tả rất ướt át bóng bẩy!
Thế giới này không có máy tính, không có di động, trò giải trí vô cùng khan hiếm nên mấy quyển truyện này đã trở thành món ăn tinh thần của nàng, rảnh rỗi thì lôi ra đọc.
Nàng xem một cách vui vẻ.
Ai nói người xưa bảo thủ? Nhìn quyển sách này xem viết xúc động đậy làm sao!
Chỉ vài câu từ đơn giản đã miêu tả được hình ảnh cực kỳ ướt át, làm người xem muốn chảy máu mũi.
……
Thái tử nhìn thấy Nhiếp Trường Bình có hơi sững sờ.
“Mặt ngươi sao vậy?”
Nhiếp Trường Bình mặt mũi sưng vù, hoàn toàn không còn vẻ tuấn tú phoáng khoáng thường ngày, bộ dạng thảm hại khó coi.
Y quỳ ngồi đối diện Thái tử, thê lương nói.
“Hôm kia ta nghe lời Tiêu lương đệ, đến sòng bạc đánh bạc. Tiêu lương đệ nói đúng, tài vận của ta tốt vô cùng, cược gì cũng thắng. Trước kia cược thua gần hết số tiền, hiếm khi có tài vận như vậy, ta kìm lòng không được làm thêm vài ván, sau đó … vô tình thắng quá nhiều, làm chủ sòng bạc bất mãn, bọn chúng theo dõi ta, nhân lúc ta không chú ý thì trùm bao bố, đánh ta một trận, cướp hết số tiền ta thắng được.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Không biết tại sao hắn không ngạc nhiên với kết quả này.
Hắn hỏi “Sau đó ngươi không đi tìm chủ sòng bạc kia tính sổ à?”
Nhiếp Trường Bình tức giận nói “Đương nhiên là có! Sáng hôm qua, ta mang theo mấy chục người hầu khỏe mạnh đánh tới trước cửa sòng bạc, đập phá toàn bộ sòng bạc đó, đấm chủ sòng bạc ngã lăn ra đất, cướp lại toàn bộ số tiền của ta.”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ cho người phong tỏa sòng bạc đó, bắt hết người trong sòng bạc giam vào ngục.”
Nhiếp Trường Bình thở dài “Ta cũng muốn làm như vậy lắm chứ, nhưng sòng bạc kia là sản nghiệp dưới tên Tần gia, ta đập phá sòng bạc cũng không sao, cùng lắm là làm sòng bạc thua lỗ chút tiền, nhưng nếu muốn phong tỏa thì khó đó.”
Tuy y là quận vương nhưng không có thực quyền, Tần gia thì lại khác.
Bây giờ Tần gia không chỉ có một Hoàng hậu, còn có một Nội các đại thần và một Binh bộ Thượng thư, đều là nhân vật có quyền thế.
Quan trọng hơn, Tần gia còn nắm trong tay binh quyền.
Đừng nói là Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, ngay cả Thái tử Lạc Thanh Hàn cũng chưa chắc trêu vào được, đến Hoàng đế cũng phải nể mặt người Tần gia vài phần.
Nhiếp Trường Bình biết quan hệ giữa Thái tử và Tần gia rất phức tạp, sau này không chừng sẽ cưới nữ nhi Tần gia làm Thái tử phi, y không muốn thêm phiền phức cho Thái tử, y xua tay thờ ơ nói.
“Thật ra chuyện này phải trách ta, không nghe lời Tiêu lương đệ, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, nên mới bị đòn nặng như vậy. Lần này ta đã nhận được một bài học, sau này sẽ dừng tay đúng lúc, không được nước làm tới nữa.”
Y đẩy một hộp đồ ngọt được đóng gói đẹp mắt qua.
“Đây là bánh ngọt Tô Hương Đường mà ta hứa mua cho Tiêu lương đệ, phiền Điện hạ chuyển cho cô ấy giúp ta.”
Sau đó, Nhiếp Trường Bình nói những chuyện xảy ra trên triều gần đây.
“Sáng nay, Hoàng thượng triệu Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, phân cho Đại hoàng tử tiếp quản Công bộ, Nhị hoàng tử tiếp quản Lễ bộ.”
Kết quả này nằm trong dự đoán của Lạc Thanh Hàn.
Phụ hoàng sẽ không để hắn một mình làm việc trong triều, nhất định kéo thêm theo hai đối thủ, để duy trì quan hệ cân bằng giữa họ.