Thái tử Điện hạ chưa từng thấy nàng như vậy, trong lòng có hơi lo lắng, bèn chủ động hỏi.
“Nàng có muốn uống chút nước nóng không?”
“Không uống.”
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc khuyên “Đó không phải sách hay gì, đọc nhiều không tốt.”
Tiêu Hề Hề trở mình, xoay gáy về phía hắn.
Chưa có phi tần nào dám giận dỗi hắn thế này, Tiêu lương đệ là người đầu tiên.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, kiên nhẫn dỗ dành “Ta đọc quyển sách khác cho nàng nghe.”
Sau đó, hắn bắt đầu đọc thuộc lòng ‘Sử ký Đại Thịnh’.
Quyển sách này viết về những biến chuyển lịch sử của vương triều Đại Thịnh, nội dung chính là ca ngợi công lao của các hoàng đế, nhưng khi Lạc Thanh Hàn kể, hắn cố tình bỏ qua mấy đoạn ca ngợi dài dòng đó, chọn vài đoạn lịch sử thú vị kể cho nàng nghe.
Giọng của hắn rất hay, trầm và hơi khàn, tốc độ vừa phải rất cuốn hút.
Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn mặc kệ hắn, nhưng nghe miết nàng không kìm được mà bị hắn thu hút.
Lúc Lạc Thanh Hàn kể đến một phần rồi ngừng lại, nàng quay sang nhìn hắn.
Nào ngờ hắn không cầm quyển sách nào trong tay cả.
Vừa rồi hắn không phải đọc sách, mà là đọc thuộc lòng.
Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên, nàng nhớ ‘Sử ký Đại Thịnh’ có bốn quyển, mỗi quyển đều rất dày, hắn có thể nhớ nhiều nội dung như vậy, trí nhớ này cũng quá tốt rồi đó.
Không hổ là học sinh giỏi nha!
Lạc Thanh Hàn hỏi “Còn muốn nghe không?”
Tiêu Hề Hề hục hặc trả lời một tiếng “Ừm.”
Lạc Thanh Hàn tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe.
Hắn đọc rất nhiều sách, biết nhiều câu chuyện, có thể kể lại mà không cần lật điển tịch.
Hơn nữa, hắn đẹp trai, giọng hay, nghe hắn kể chuyện quả thật nhân đôi sự hưởng thụ về thị giác và thính giác.
Tiêu Hề Hề dần cảm thấy nghe Thái tử Điện hạ kể chuyện còn thú vị hơn đọc mấy quyển truyện kia nhiều.
Thấy tâm tình nàng khá hơn, Thái tử Điện hạ lúc này mới lấy bánh ngọt Tô Hương Đường ra.
Thấy đồ ăn ngon, một chút không vui cuối cùng trong lòng Tiêu Hề Hề hoàn toàn biến mất.
Nàng cầm một miếng bánh Như Ý nếm thử, mắt lập tức sáng lên.
“Ngon quá! Không hổ danh là thương hiệu trăm tuổi, quả nhiên lợi hại!”
Nàng bảo Thái tử cũng ăn thử.
Lạc Thanh Hàn ăn thử một miếng, bình tĩnh nói “Cũng được.”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi “Tiểu quận vương chắc thắng rất nhiều tiền nhỉ?”
“Đúng là thắng rất nhiều tiền.”
Chẳng những thắng rất nhiều, còn bị đánh một trận tơi bời.
Tiêu Hề Hề đắc ý cười “Thấy chưa, thần thiếp bói rất chuẩn mà!”
Buổi tối, Trương thái y và Đoạn thái y đến.
Họ bắt mạch cho Thái tử, thấy mạch của Thái tử vẫn còn yếu, uống thuốc bốn ngày vẫn không khỏi.
Sau khi hai người thảo luận, quyết định điều chỉnh phương thuốc.
Đêm đến, Thái tử uống hết bát thuốc trước mặt cung nữ thái giám.
Vào khuya, khi trong phòng chỉ còn hắn và Tiêu lương đệ, hắn mới lấy lọ thuốc từ ngăn ngầm cạnh giường, đổ ra một viên đan Khí Hư, ném vào miệng rồi nuốt xuống.
Hắn cất lọ thuốc đi, rồi nằm xuống, vươn tay ôm Tiêu lương đệ vào lòng.
Từ hôm kia, sau khi hắn ôm Tiêu lương đệ ngủ, khoảng cách một tấc giữa hai người đã xóa bỏ.
Nó giống như tuyến phòng thủ, bị chọc thủng một lần thì tuyến phòng thủ đó sẽ biến mất.
Hai đêm qua, Thái tử đều ôm Tiêu lương đệ ngủ.
Có lẽ vì khoảng cách kéo gần, tư thế ngủ trên giường của Tiêu lương đệ ngày càng thoải mái.
Thỉnh thoảng nàng nhấc tay hoặc duỗi chân.
Lạc Thanh Hàn thường bất chợt bị nàng đánh thức, hết cách, hắn chỉ đành ôm chặt nàng vào lòng, đè chặt tay chân của nàng, như vậy nàng không thể nhúc nhích được nữa.