Ti Trúc thấy cơn nghẹn ở ngực, không nhổ ra được, cũng không nuốt vào được, suýt làm nàng nghẹt thở mà chết.
Nàng nhớ lại mấy ngày qua vắt óc nghiên cứu món ăn thật dầu mỡ, nàng cứ nghĩ Tiêu lương đệ ăn nhiều món thịt dầu mỡ như vậy, nhất định sẽ mập rồi trở nên xấu xí.
Ai mà biết Tiêu lương đệ lại không mập?
Vậy khổ cực và nhẫn nhịn của nàng mấy ngày qua rốt cuộc là cái gì?
Nàng nghĩ mình có thể khiến đối phương trở nên xấu xí rồi thất sủng, kết quả đối phương không biến thành kẻ xấu xí, ngược lại còn làm đối phương ăn uống thỏa thích.
Lúc này nàng thấy mình như trò cười!
Ti Trúc không chịu được nữa, nước mắt rơi xuống.
Nàng vừa khóc vừa thầm mắng Tiêu lương đệ.
Ả Tiêu lương đệ mưu mô này, chắc chắn sớm đã biết ý định của nàng, nên cố ý không nói, trơ mắt nhìn nàng làm trò hề, khiến nàng giống như thằng hề nhảy nhót đủ kiểu, mặc nàng tự làm xấu mặt, ép nàng gục ngã nhận thua.
Nếu nàng gục ngã thật, vậy sẽ như ý muốn của Tiêu lương đệ rồi.
Không được.
Nàng không thể gục ngã, càng không thể nhận thua.
Tiêu lương đệ có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một Lương đệ cỏn con, đợi cô nương Tần gia làm Thái tử phi rồi, nàng có thể dựa vào Thái tử phi.
Đến lúc đó, Tiêu lương đệ chỉ có thể chờ chết!
Nghĩ đến đây, Ti Trúc cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng để kiên trì.
Nàng lấy khăn tay, chuẩn bị lau nước mắt.
Tình cờ Thái tử đi ngang qua.
Hắn thấy Ti Trúc khóc, cau mày hỏi “Ngươi khóc cái gì?”
Ti Trúc vội khuỵu gối hành lễ, nghẹn ngào nói “Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ, nô tỳ vừa rồi đi gặp Tiêu lương đệ, nói chuyện với Tiêu lương đệ vài câu, trong lòng hơi cảm thán, kìm không được nên mới khóc. Không ngờ bị Điện hạ nhìn thấy, là nô tỳ thất lễ, mong Điện hạ tha tội.”
“Tiêu lương đệ nói gì ngươi?”
Ti Trúc suy nghĩ một lúc, cho rằng đây là cơ hội tốt để chia rẽ.
Nàng do dự nói “Thật ra cũng không có gì, tiểu chủ chỉ nói nô tỳ vài câu, nô tỳ vốn không muốn khóc, nhưng thật sự nhịn không được …”
Người không biết nhìn cảnh này nhất định sẽ nghĩ nàng bị Tiêu lương đệ bắt nạt nên khóc.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng “Ngươi chỉ nói một nửa, là muốn k.ích thích tò mò của ta sao?”
Tim Ti Trúc đập mạnh, cuống quýt phủ nhận.
“Nô tỳ không có ý này, nô tỳ không dám nói thật, Tiêu lương đệ dù sao cũng là chủ tử, còn là sủng phi của Điện hạ, nếu nô tỳ nói xấu nàng, sợ làm phật ý Điện hạ.”
Lạc Khinh Hàn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt lạnh như dao.
Ánh mắt ấy dường như nhìn thấu hết thảy tâm tư không thể để ai biết trong lòng nàng.
Da đầu Ti Trúc tê dại, trong lòng ngày càng hoảng loạn.
Sở dĩ nàng cố ý nói không rõ là muốn Thái tử nghĩ ngợi, gieo rắc hiềm khích, khiến Thái tử có ấn tượng xấu khi Tiêu lương đệ đối xử hà khắc với cung nữ.
Có vài lời nói quá rõ sẽ không tốt, úp úp mở mở mới dễ dẫn dắt ý nghĩ của người khác.
Đặc biệt là người có địa vị cao như Thái tử, chắc chắn rất đa nghi, chỉ cần gợi ý một chút là có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Khi đó, Tiêu lương đệ có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Ngay cả khi sau này Thái tử mới nhận ra muốn truy cứu chuyện này, nàng cũng có thể thoái thác, nói mình không có ý trách móc Tiêu lương đệ, là do Thái tử hiểu lầm thôi.
Ai ngờ tự chuốc họa vào thân, Thái tử chẳng những không mắc lừa, ngược lại còn gây áp lực cho nàng.