Tiêu Hề Hề đương nhiên nói “Thần thiếp cũng là người, tất nhiên cũng sẽ có lúc tâm trạng không tốt.”
“Ta thấy nàng mỗi ngày vui tươi hớn hở, dường như chỉ cần có cái ăn, những chuyện khác đều không quan trọng, ta còn tưởng với tính cách này của nàng, không bao giờ biết ưu sầu là gì.”
Tiêu Hề Hề lầm bầm nói “Lần trước Điện hạ tịch thu sách của thần thiếp, thần thiếp thấy không vui.”
“Mấy quyển sách đó không hợp với nàng.”
Tiêu Hề Hề thì thầm “Cổ hủ.”
“Nàng nói gì?”
Tiêu Hề Hề nhai kẹo giòn trong miệng “Không có gì.”
Lạc Thanh Hàn đột nhiên nói “Tiệc Quần Phương ngày mai, nàng đi cùng ta.”
Tiêu Hề Hề ngừng nhai ăn kẹo.
Mặt nàng viết đầy hai chữ từ chối “Thần thiếp không muốn đi.”
Nàng chỉ muốn ở yên trong Đông cung, không muốn ra ngoài giao du với người khác.
Lạc Thanh Hàn “Tiệc Quần Phương có rất nhiều món ngon.”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp là loại người vì món ngon mà từ bỏ nguyên tắc của mình sao?”
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề “Được rồi, thần thiếp là loại người vậy đấy.”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, hỏi “Đan Khí Hư còn không? Lọ lúc trước nàng đưa đã uống hết rồi.”
“Còn.”
Tiêu Hề Hề lấy một lọ đan Khí Hư từ trong tay nải vải xanh hoa nhỏ đưa cho hắn.
Lạc Thanh Hàn cất lọ thuốc đi.
…..
Biết Tiêu lương đệ ngày mai sẽ tham gia tiệc Quần Phương với Thái tử, tâm trạng Bảo Cầm vô cùng phức tạp.
“Tiểu chủ, nếu Thái tử cưới nữ nhân khác làm Thái tử phi thật, người chắc sẽ đau lòng lắm phải không?”
Tiêu Hề Hề nằm dài trên ghế sập mềm mại, đọc mấy ghi chú lặt vặt mà Thái tử đưa cho nàng, nàng vừa đọc vừa thản nhiên nói “Đau lòng gì chứ? Nếu Thái tử có thể cưới nữ nhân mà ngài ấy thích, ta sẽ chúc phúc cho ngài ấy.”
Bảo Cầm nghe xong càng thêm chua xót “Vậy người phải làm sao đây?”
“Không phải ta còn có em sao.”
Bảo Cầm bật khóc “Tiểu chủ, nô tỳ mãi mãi ở bên người, hu hu hu!”
Tiêu Hề Hề vội ngồi dậy, lau nước mắt cho Bảo Cầm “Em khóc gì chứ?”
Bảo Cầm nghẹn ngào nói “Nô tỳ buồn thay cho người, tình cảm của người và Thái tử Điện hạ tốt như vậy, nếu Thái tử cưới nữ nhân khác, người phải làm thế nào chứ? Vừa nghĩ tới chuyện đó, nô tỳ lo chết mất.”
Tiêu Hề Hề an ủi “Em yên tâm đi, Thái tử tạm thời sẽ không cưới Thái tử phi.”
“Nhưng ngày mai Thái tử tham dự tiệc Quần Phương, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ chọn một trong số quý nữ tham gia làm Thái tử phi.”
“Ta đã xem một quẻ, ngày mai chuyện chọn Thái tử phi nhất định sẽ không xảy ra.”
Bảo Cầm rất tin vào khả năng xem quẻ của tiểu chủ nhà mình, nghe vậy tức thì tin ngay, nước mắt cũng dần ngừng rơi.
Nếu chuyện ngày mai không thành, Tiêu lương đệ vẫn có tư cách tranh ngôi vị Thái tử phi.
Bảo Cầm cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nàng lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt “Nô tỳ giúp người chuẩn bị đồ cho bữa tiệc ngày mai.”
“Ừm, đi đi.”
Các thái y đã cố hết sức nhưng vẫn không thể trị khỏi cho Thái tử trong vòng hai ngày.
Hôm nay là tiệc Quần Phương, Thái tử trông vẫn ốm yếu.
Các cung nữ hầu hạ hắn mặc y phục.
Tiệc Quần Phương lần này được tổ chức ở Thượng Lâm uyển, nơi đó gió hơi lớn, để Thái tử không nhiễm lạnh, Mặc Họa đặc biệt chuẩn bị y phục dày dặn, đồng thời chuẩn bị lò sưởi tay cho hắn.
Hắn khoác áo choàng, cầm lò sưởi tay, dưới sự tháp tùng của nhiều người ra khỏi điện Lân Đức, ngồi lên xe ngựa.
Đằng sau xe ngựa, các cung nữ thái giám theo sau hùng hổ khí thế.
Tiêu Hề Hề vừa lên xe đã bắt đầu thấy buồn ngủ.