Trên đầu Tiêu Hề Hề xuất hiện dấu chấm hỏi “Thần thiếp không có ý châm chọc người, người có phải hiểu lầm gì rồi không?”
“Nếu không phải châm chọc, lẽ nào là lời thật lòng?”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn tức thì lạnh dần “Nếu nàng biết thân phận của mình, trước đó sao lại thổ lộ với ta?”
Tiêu Hề Hề suýt nữa cắn lưỡi mình “Thổ … thổ lộ gì cơ? Thần thiếp nói chuyện này khi nào?”
“Trước đó nàng đưa lựu cho ta, ám chỉ muốn thị tẩm, còn chủ động chuyển đến đây sống cùng ta, đây không phải là thổ lộ sao?”
Tiêu Hề Hề mở to mắt hạnh, vẻ mặt kinh ngạc “Không phải mà! Thần thiếp đưa lựu cho người, muốn mời người ăn gì đó ngon thôi. Hơn nữa thần thiếp cũng không nhất định phải sống cùng người, thần thiếp chỉ muốn ở nơi gần người một chút, là người nói muốn sống cùng, thần thiếp nghĩ không có vấn đề gì, nên thuận theo ý của người.”
Nghe nàng nói xong, sắc mặt Lạc Thanh Hàn trở nên cực kỳ khó coi “Nói vậy là ta tự mình đa tình?”
Tiêu Hề Hề gãi má, nàng không ngờ mình chỉ đưa một quả lựu lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Nàng phát hiện thần sắc Thái tử không đúng lắm, thận trọng hỏi.
“Điện hạ, người không sao chứ?”
“Ta không sao, nàng ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”
“Vậy người nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp lát nữa tới thăm người.”
Tiêu Hề Hề đặt bánh quế hoa lên bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Nàng lại liếc nhìn Thái tử, thấy hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt lãnh đạm, hình như không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Nàng chỉ đành hậm hực rời đi.
Rời khỏi tẩm điện, Tiêu Hề Hề không biết phải đi đâu, đành quay về phòng bếp nhỏ.
Bảo Cầm đang làm đường quế hoa, thấy Tiêu lương đệ đến, vội chào hỏi.
“Tiểu chủ mau qua đây thử đường này xem.”
Vừa nghe thấy có đồ ăn, mắt Tiêu Hề Hề tức thì sáng lên.
Nàng chạy tới, lấy muỗng trong tay Bảo Cầm.
Bảo Cầm nhắc nhở “Nóng lắm, người thổi nguội rồi hãy ăn.”
Tiêu Hề Hề thổi mạnh, sau đó thè đầu lưỡi, cẩn thận liế.m, thấy nó không quá nóng, mới cho đường quế hoa vào miệng.
Đường đặc, vào miệng rất ngọt, có mùi thơm nồng của hoa quế.
Bảo Cầm hỏi nàng thấy thế nào?
Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái lên “Rất tuyệt!”
Bảo Cầm múc đường quế hoa đã nấu chín ra, để riêng một phần vào bát, phần còn lại đậy kín trong hũ sứ.
Nàng hấp chín bánh dày, sau đó rưới đường quế hoa thơm nồng đặc quánh lên trên bánh dày mềm dẻo trắng như tuyết.
Tiêu Hề Hề thèm ăn ch.ảy nước dãi, bánh dày này chỉ cần nhìn là đã thấy ngon rồi!
Bảo Cầm đặt mấy cái bánh dày đường quế hoa đã chuẩn bị xong trước mặt nàng, hy vọng nàng sẽ háo hức ăn chúng như thường lệ.
Nào ngờ, lần này Tiêu Hề Hề không động đũa.
Nàng cầm lấy bánh dày đường quế hoa “Ta đi tìm Thái tử.”
Nói xong vội chạy ra ngoài.
Bảo Cầm sửng sốt.
Tiêu lương đệ thế mà chủ động đi tìm Thái tử!
Một cá muối chỉ biết ăn với ngủ cũng có ngày chủ động tranh sủng?
Hạnh phúc này đến quá đột ngột, Bảo Cầm cảm thấy không chân thật, cứ như đang nằm mơ.
Nàng ôm ngực, chân thành hy vọng, nếu đây là một giấc mơ, xin hãy để giấc mơ này kéo dài lâu hơn!
Tiêu Hề Hề bưng bánh dày đường quế hoa mới làm chạy đến tẩm điện, thấy Mặc Họa đang sai người dọn đồ ra ngoài, nhìn kỹ lại đều là đồ của nàng.
Mặc Họa hành lễ với nàng, biểu cảm phức tạp nói.
“Tiểu chủ, Thái tử Điện hạ bảo nô tỳ thu dọn hành lý của người, giúp người chuyển về điện Thanh Ca.”