Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Lúc nhỏ có từng xem vài cuốn binh thư, đọc xong thì vứt rồi.”
Mấy cuốn đó đâu có thú vị như sách truyện chứ.
Cảnh trắc phi tiếp tục cười nói “Xem ra muội muội không có hứng thú với binh thư, đây cũng là chuyện bình thường, nữ nhi chúng ta đa số đều thích thêu thùa nấu ăn, hoặc cầm kỳ thư họa, rất ít nữ tử thích múa kiếm giương đao.”
Tiêu Hề Hề đồng ý “Phải đó, phải đó, ngủ thoải mái biết bao, sao phải múa kiếm giương đao làm gì? Mệt chết được!”
Cảnh trắc phi “……”
Tại sao chủ đề lại trở về chuyện ngủ rồi?
Thấy chủ đề này sắp bị gi.ết chết, Cảnh trắc phi đành chuyển tiếp chủ đề “Sắp đến Trung thu rồi, theo thông lệ, trong cung sẽ tổ chức gia yến, đến lúc đó muội muội có tiết mục biểu diễn gì không?”
Tiêu Hề Hề không do dự lắc đầu “Ta không có tài nghệ gì để biểu diễn cả.”
Cảnh trắc phi cười nói “Muội muội thật khiêm tốn, có thể được Thái tử Điện hạ yêu thích, sao không có tài nghệ gì được chứ?”
Tiêu Hề Hề quả thật có một ít tài nghệ.
Nàng có thể bói toán, hát một số bài hát pop hiện đại, nhưng không thể biểu diễn mấy thứ này được.
Nàng do dự một chút, mới nói “Ta biết chơi nhạc cụ, có tính là tài nghệ không?”
Cảnh trắc phi lập tức hăng hái “Đương nhiên rồi! Không biết muội muội giỏi chơi nhạc cụ gì? Cổ cầm hay sáo? Hay tỳ bà?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Kèn sona.”
Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ ngẩn người.
Từ nhỏ các nàng được nhiều danh sư dạy dỗ, thông thạo cầm kỳ thư họa, nhưng chưa từng nghe nhạc cụ nào gọi là kèn sona.
Cảnh trắc phi muốn hỏi đây là loại nhạc cụ gì? Nhưng cảm thấy nếu hỏi trực tiếp thì để lộ mình quá thiếu hiểu biết.
Để duy trì hình tượng tài nữ học thức uyên thâm, Cảnh trắc phi không hỏi về kèn sona mà chỉ cười nói.
“Muội muội thật là giỏi, cả kèn sona cũng biết.”
Tiêu Hề Hề khá xấu hổ vì lời khen “Tỷ tỷ quá khen rồi.”
Cảnh trắc phi suy nghĩ một chút rồi nói “Chúng ta đang suy nghĩ nên biểu diễn gì trong tiệc Trung thu? Ta định gảy đàn, nếu muội muội không ngại, chúng ta có thể cùng nhau chơi một khúc.”
Đoạn lương đệ cũng nói “Ta biết khiêu vũ, đến lúc đó ta sẽ múa cho hai vị tỷ tỷ.”
Tiêu Hề Hề tưởng tượng cảnh đó một lúc, sau đó lắc đầu quả quyết từ chối.
“Không muốn.”
Ý tốt bị từ chối, Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ chết lặng.
Hai người có hơi không vui, cảm thấy Tiêu trắc phi cố ý đề phòng bọn họ, sợ bọn họ cướp đi nổi bật của nàng.
Quả là nữ nhân tâm tư kín kẽ!
Cảnh trắc phi khẽ cười nói “Nếu muội muội không muốn, vậy chúng ta không miễn cưỡng.”
Đoạn lương đệ thoáng nhìn qua tóc Tiêu trắc phi, cười duyên nói.
“Trâm vàng hồ điệp trên tóc tỷ tỷ đẹp thật đó, nhất định là Thái tử Điện hạ thưởng cho tỷ tỷ phải không?”
Trước đây khi ở cùng các tỷ muội trong nhà, chỉ cần nàng khen y phục trang sức đẹp, các tỷ muội sẽ rất vui vẻ, thậm chí người vốn có ác cảm với nàng cũng không tự chủ được buông lỏng cảnh giác.
Ai không thích nghe mấy lời khen ngợi chứ?
Chắc hẳn Tiêu trắc phi cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi lúc chải đầu, Tiêu Hề Hề còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hoàn toàn không chú ý tới trâm cài mà cung nữ cắm trên đầu mình.
Nghe Đoạn lương đệ hỏi vậy, Tiêu Hề Hề giơ tay rút trâm vàng hồ điệp trên đầu xuống, nhìn một hồi nàng cũng không nhớ trâm này từ đâu có?
Nàng gọi Bảo Cầm đến hỏi.
“Trâm vàng này là do Thái tử ban thưởng à?”
Bảo Cầm gật đầu “Đúng vậy, trâm này do Thái tử Điện hạ ban cho người khi người được phong làm Trắc phi, người không nhớ sao?”
Tiêu Hề Hề nhăn mặt nói “Quá nhiều thứ, ta làm sao nhớ hết.”
Người nói vô ý, người nghe có lòng.
Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ nghe vậy, cảm giác như uống hai ly nước chanh lớn, chua chết mất!
Thái tử rốt cuộc ban thưởng cho Tiêu trắc phi bao nhiêu thứ tốt? Đến nỗi làm Tiêu trắc phi không thể nhớ hết!
Đúng là sủng phi có khác, đãi ngộ không tầm thường!
Cảnh trắc phi cúi đầu uống trà, che giấu cảm xúc trong mắt.
Đoạn lương đệ cảm thấy Tiêu trắc phi cố ý khoe khoang, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, trong lòng cũng hơi khó chịu.
Không phải do Thái tử sủng ái mới có nhiều thứ tốt vậy sao? Có gì hay ho đâu mà khoe khoang chứ?
Bảo Cầm cài trâm vào lại búi tóc của Tiêu trắc phi, hỏi “Nương nương có muốn ăn chút gì không?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Được, được!”
Từ lúc thức dậy, nàng luôn chải tóc trang điểm, còn chưa ăn sáng, giờ nàng đói chết đi được.
Bảo Cầm đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Cảnh trắc phi thức thời nói lời tạm biệt.
Kế đó, Đoạn lương đệ cũng bày tỏ mình cũng nên về.
Tiêu Hề Hề không muốn giữ lại, cười nói không tiễn.
Rời khỏi điện Thanh Ca, Đoạn lương đệ không chịu được nữa, tức giận phàn nàn.
“Chỉ là cây trâm vàng mà thôi, có gì để khoe chứ? Nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng ta, như thể chúng ta chưa từng thấy thứ gì tốt vậy, ta mang theo rất nhiều đồ trang sức từ trong nhà, trong số đó có rất nhiều thứ quý hơn trâm vàng của nàng ta, ta còn chưa lấy ra khoe với người khác nữa?”
Cảnh trắc phi an ủi nàng “Nàng ta là nữ nhi nhà võ tướng, đương nhiên là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, chúng ta nên bao dung một chút.”
Đoạn lương đệ hậm hực “Tại sao ta phải bao dung nàng ta? Ta không phải mẹ nàng ta!”
Cảnh trắc phi lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Đoạn lương đệ nhẹ nhàng nói “Nếu Tiêu trắc phi không muốn biểu diễn cùng chúng ta, vậy thì chúng ta cũng mặc kệ nàng ta, tỷ muội chúng ta sẽ biểu diễn, nhất định sẽ tỏa sáng trong tiệc Trung thu!”
Cảnh trắc phi cười gật đầu “Được.”
……
Bảo Cầm mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên.
Tiêu Hề Hề ăn ngon lành.
Bảo Cầm hỏi “Tháng sau là Trung thu, nương nương định biểu diễn tiết mục gì?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Không biết nữa.”
Thật ra nàng không muốn biểu diễn, tham gia yến tiệc quan trọng nhất không phải là ăn sao? Biểu diễn vừa tốn công sức vừa tốn thời gian, nàng vẫn thích ngồi dưới sân khấu vừa ăn đồ ngon vừa xem người khác biểu diễn, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi ~
Bảo Cầm lại hỏi “Kèn sona gì đó mà người nói, rốt cuộc là nhạc cụ gì vậy? Nô tỳ chưa từng nghe nói bao giờ, hay là tiệc Trung thu người biểu diễn một khúc bằng kèn sona đi?”
Kèn sona thực chất là tên gọi khác của kèn bầu, trước kia ở trên núi rảnh rỗi, nàng theo Tam sư huynh học thổi kèn.
Kèn này tự thổi chơi chơi thì được, nhưng đem ra diễn trong tiệc Trung thu, thì lập tức biến tiệc Trung thu thành đám tang, nghĩ đến đó thôi đã thấy ngứa cả da đầu.