Lạc Thanh Hàn dừng bước.
Hắn nghiêng đầu lại, nhìn Tần Hi Nhã đứng đó.
Mắt Tần Hi Nhã ngấn nước, ánh nến chiếu rọi làm khuôn mặt thanh tú càng thêm kiều diễm.
Lạc Thanh Hàn khẽ cười “Như vậy quả thật bất công với nàng, nhưng nàng có thể làm gì?”
Thân thể mềm mại của Tần Hi Nhã hơi khựng lại.
Lạc Thanh Hàn “Trong thâm cung này, tự do và công bằng là hai thứ xa xỉ nhất, nếu nàng gả vào Đông cung, nên chuẩn bị cả đời mất đi hai thứ này.”
Đôi mắt đẹp của Tần Hi Nhã chậm rãi mở to, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khó tin.
Nàng không ngờ Thái tử lại thẳng thừng nói những lời vô tình như vậy.
Lạc Thanh Hàn không biết nhớ tới chuyện gì, lại cười nói “Thật ra nàng nên cảm thấy may mắn, ít nhất nàng từng có hai thứ này, mà có người từ khi sinh ra cũng chưa từng nếm trải tự do và công bằng.”
Hắn dừng lại, nói thêm một câu.
“Đổi hương xông khác đi, mùi này thật khó ngửi.”
Sau đó, hắn dời ánh mắt, dứt khoát rời khỏi điện Tích Vân.
Tần Hi Nhã ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tuy nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý Thái tử có thể không thích nàng, nhưng không ngờ Thái tử lại lạnh lùng vô tình xé nát tấm giấy dán giữa hai người như vậy.
Mất đi tấm giấy dán đó, những gì bày ra trước mắt chỉ là giao dịch chính trị lạnh lẽo.
Ảo tưởng về sự ấm áp mà nàng tưởng tượng hoàn toàn bị xé tan.
Tần Hi Nhã không kiềm được nữa, nước mắt trào ra.
……
Thấy Thái tử vào điện Tích Vân chưa bao lâu đã ra ngoài, Thường công công thầm kinh ngạc, nhưng không hỏi thêm câu nào.
Đợi Thái tử ngồi lên xe ngựa, Thường công công thận trọng hỏi.
“Điện hạ muốn đến đâu?”
Lạc Thanh Hàn chạm vào túi gấm xanh nhạt trên hông, hắn muốn đến điện Thanh Ca.
Nhưng hắn rõ một điều, nếu tối nay hắn đến điện Thanh Ca thì chẳng khác nào đặt Tiêu Hề Hề vào phía đối lập với Tần Hi Nhã.
Tần Hi Nhã nhất thời không làm gì được Tiêu Hề Hề, nhưng Tần hoàng hậu thì không chắc.
Lạc Thanh Hàn không muốn nàng bị cuốn vào những chuyện bẩn thỉu này, hắn lạnh lùng nói.
“Về điện Lân Đức.”
“Vâng.”
Xa giá của Thái tử nhanh chóng về điện Lân Đức.
Lạc Thanh Hàn cởi y phục, ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng từ từ phủ lê.n đỉnh đầu.
Hương mà hắn ngửi trong điện Tích Vân vừa rồi có chứa thảo dược kích dục.
Cách này rất thường thấy trong hậu cung.
Hương xông này tác dụng không mạnh bằng thuốc, cũng không làm hại thân thể, chủ yếu dùng để trợ hứng, rất nhiều phi tần trong cung đều dùng loại hương này khi hầu hạ Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, rất quen thuộc mùi hương này.
Vừa bước vào điện Tích Vân, hắn ngửi thấy mùi quen thuộc này.
Cái mùi khiến hắn buồn nôn.
Hắn ngâm mình trong nước nóng rất lâu, cho đến khi gần như ngạt thở mới nổi lên.
Thở hổn hển nặng nề, l.ồng ngực phập phồng dữ dội.
Hắn đưa tay lau nước trên mặt, bước ra khỏi bồn tắm, mặc y phục vào.
Thường công công đang chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức dẫn đám tiểu thái giám vào, cẩn thận giúp Thái tử lau tóc, đưa về tẩm điện.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên ra lệnh cho Thường công công.
“Ta muốn triệu Đoạn lương đệ đến thị tẩm.”
Thường công công ngạc nhiên, đã muộn như vậy còn gọi người đến thị tẩm, đoán chừng xong việc thì cũng phải rời giường rồi, cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thời gian quá eo hẹp.
Nhưng Thái tử miệng vàng lời ngọc, không được phản bác, Thường công công đành đáp vâng.
“Vâng.”
Trong Ninh Vũ uyển, Đoạn lương đệ đã ngủ say, nhưng khi biết Thái tử Điện hạ triệu nàng thị tẩm, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong nháy mắt không còn buồn ngủ.
Các cung nữ giúp nàng chái tóc trang điểm.
Đại cung nữ Nghinh Hương lấy chiếc váy tề hung nhu quần đỏ nhạt, hỏi “Tiểu chủ thấy bộ này thế nào? Màu sắc rất hợp với người.”
Đoạn lương đệ nhìn kỹ một chút, thấy cũng không tệ.
“Thế bộ này đi.”
Sau một hồi bận rộn, Đoạn lương đệ ngồi kiệu đến điện Lân Đức.
Nàng bước vào tẩm điện, thấy Thái tử anh tuấn đang ngồi uống rượu một mình.
Đoạn lương đệ vừa hồi hộp vừa hưng phấn, hai gò má hơi ửng hồng.
Nàng bước về phía trước, uyển chuyển hành lễ.
“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Miễn lễ.”
Nghinh Hương bước lên giúp Đoạn lương đệ cởi áo choàng, để lộ chiếc váy tề hung nhu quần đỏ nhạt nàng mặc bên trong.
Phần áo trên được làm bằng lụa mỏng, mỏng đến mức có thể thấy làn da trắng ngần.
Chất váy cũng rất nhẹ, khi bước đi, chiếc váy lay động khiến dáng người nàng thêm uyển chuyển mê người.
Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, khiến tim Đoạn lương đệ đập nhanh hơn.
Nàng kiềm không được gọi một tiếng.
“Điện hạ.”
Giọng nũng nịu mềm mại, làm người khác tê dại tận xương.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Đoạn lương đệ bước tới, ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn góc nghiêng tuấn tú như ngọc của Thái tử, nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo, tim nàng đập như trống trận, đầu ngón tay khẽ run.
Lạc Thanh Hàn đẩy một ly rượu đến trước mặt nàng.
“Uống không?”
Giọng nói trầm thấp trong trẻo làm tai Đoạn lương đệ hơi tê dại.
Nàng đỏ mặt nói “Đa tạ Điện hạ ban rượu.”
Nàng cầm ly uống cạn.
Hương vị của loại rượu này đậm đà kéo dài khiến người ta muốn uống nhiều hơn.
Đoạn lương đệ đặt ly rượu xuống, sắc mặt ửng hồng càng đậm, trong đôi mắt đẹp hiện lên lớp sương mù.
Thái tử rót thêm một ly rượu, hỏi nàng có muốn uống không?
Đoạn lương đệ ngượng ngùng nói “Còn uống nữa chỉ sợ thần thiếp sẽ say mất, lát nữa không thể hầu hạ Thái tử Điện hạ.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn cũng không ép buộc, chỉ lạnh nhạt nói.
“Vậy thì đi ngủ.”
“Vâng.”
Đoạn lương đệ muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nàng lắc đầu, thầm nghĩ mình mới uống một ly, sao lại say rồi?
Lạc Thanh Hàn nhìn thấy nàng khác lạ, nói “Nàng say rồi, lên giường nằm trước đi, ta sẽ tới sau.”
Lúc này đầu óc Đoạn lương đệ hơi mê mang, nghe vậy nàng cũng không nghĩ nhiều, lảo đảo đứng dậy tới bên giường, cứ như vậy nằm xuống.
Chẳng mấy chốc Đoạn lương đệ chìm vào giấc ngủ sâu.
Lạc Thanh Hàn đến bên giường, hắn lạnh lùng rút con dao găm, cắt nhẹ đầu ngón tay, nặn ra hai giọt máu, nhỏ xuống ga giường.
Đoạn lương đệ đã có một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, nàng được Thái tử sủng hạnh, nàng giẫm đạp phi tần khác dưới chân, còn được phong làm Thái tử phi, sinh hạ hoàng tử, trở thành Hoàng hậu, sau đó thành Thái hậu, một đường đi lên đỉnh cao.
……
Lúc Đoạn lương đệ tỉnh lại, ngoài trời đã sáng.
Xung quanh trống rỗng, không thấy Thái tử đâu.
Nàng ngồi dậy, nhìn xuống thì thấy y phục chỉnh tề.
Quay đầu lại, nàng thấy hai vết máu đỏ trên ga giường.