Tiêu Hề Hề theo sau Thái tử vào Đổng gia, hai tiểu thái giám cũng đi theo, còn Ngọc Lân vệ ở lại ngoài cổng.
Một nhóm người vào đại sảnh.
Thái tử ngồi xuống ghế chính, Tiêu Hề Hề ngồi quỳ bên cạnh.
Những người khác cụp mắt đứng đó, không dám động đậy.
Nha hoàn bưng trà bánh ngon nhất cho Thái tử, rồi im lặng lui ra ngoài.
Tiêu Hề Hề nhìn Thái tử trước, thấy hắn không phản đối, mới giơ tay cầm một miếng bánh ngọt, thích thú thưởng thức.
Đổng Minh Xuân thận trọng hỏi.
“Điện hạ đột nhiên đến hàn xá, phải chăng có chuyện quan trọng cần dặn dò?”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn cánh tay phải của ông.
Cánh tay phải của Đổng Minh Xuân được quấn băng treo trước ngực, kết hợp với vẻ ngoài nhợt nhạt bất an, trông khá đáng thương.
Lạc Thanh Hàn nói “Ta đã biết chuyện tối qua, lần này cố ý đến tìm khanh, một là để thăm khanh, hai là để hỏi khanh vài chuyện.”
Đổng Minh Xuân là người hiểu chuyện, biết Thái tử muốn hỏi gì, liền nháy mắt ra hiệu cho mấy đứa con trai ở phía sau.
Ba người con trai hiểu ra, lập tức lui ra ngoài.
Hai tiểu thái giám cũng yên lặng rời đại sảnh, một trái một phải đứng trên hành lang, không cho người khác tới gần.
Chỉ còn lại Thái tử, Tiêu Hề Hề và Đổng Minh Xuân trong đại sảnh rộng rãi.
Đổng Minh Xuân lại quỳ xuống, chống một tay xuống đất, khấu đầu với Thái tử.
“Nhờ Điện hạ mưu kế thần tình, lệnh Triệu tướng quân dẫn người âm thầm bảo vệ vi thần, mới cứu được mạnh nhỏ này của vi thần, ơn cứu mạng không gì báo đáp, vi thần nguyện làm trâu làm ngựa cho Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Khanh không cần làm trâu làm ngựa, khanh nói ta biết, đám sát thủ kia tại sao nhắm vào khanh?”
Đổng Minh Xuân đứng thẳng dậy, nhăn mặt cay đắng nói.
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ phu nhân của vi thần …”
Phu nhân của Đổng Minh Xuân họ Lâm.
Lâm thị tính tình thật thà hiền lành, danh tiếng trong giới phu nhân thế gia rất tốt, bà và Đổng Minh Xuân là đôi vợ chồng có tình cảm sâu đậm.
Lâm thị điểm nào cũng tốt, nhưng rất sùng bái quỷ thần.
Bà thường đền chùa miếu, đạo quán, mùng Một và Mười lăm mỗi tháng đều đi thắp hương lễ Phật, muốn làm việc gì quan trọng thì trước hết phải đến chùa xin quẻ, hỏi ý Bồ Tát thế nào.
Cách đây không lâu, Lâm thị có người quen giới thiệu với bà một giáo phái tên Độ Sinh Giáo, sau đó bà trầm mê, suốt ngày ra ngoài.
Lúc đầu, Đổng Minh Xuân không để tâm chuyện này, chỉ nghĩ Lâm thị nhất thời hứng thú sự mới lạ, rồi sau này sẽ trở lại bình thường.
Nào ngờ, ba ngày trước Lâm thị đột nhiên mất tích!
Đổng Minh Xuân sai người hầu tìm kiếm khắp Thịnh Kinh, nhưng không tìm thấy tung tích.
Ngay lúc Đổng Minh Xuân lo lắng không yên, chợt nhận được một phong thư bí ẩn.
Trong thư đối phương nói nếu muốn Lâm thị bình an trở về, Đổng Minh Xuân phải một mình mang theo ba ngàn lượng ngân phiếu đến đình Thập Lý ngoài thành, ở đó có ký hiệu, đến lúc đó ông chỉ cần đi theo ký hiệu, thì có thể đến đích.
Khi đó, một bên giao tiền, một bên giao người.
Trong phong thư còn có một chiếc bông tai của Lâm thị, chứng tỏ Lâm thị đang ở trong tay bọn chúng.
Đổng Minh Xuân vô cùng lo lắng cho an toàn của Lâm thị, ông không dám báo quan, sợ Lâm thị sẽ bị giết.
Vì thế ông cầm ngân phiếu đến đình Thập Lý.
Ông phát hiện ký hiệu mũi tên, rồi lần theo dấu đó vào rừng, nào ngờ chẳng những không gặp được Lâm thị, còn suýt bỏ mạng trong đó.
Nói đến đây, Đổng Minh Xuân không khỏi cảm thấy sợ hãi.
May là Triệu Hiền đến kịp lúc, nếu không bây giờ ông đã toi rồi.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nếu đối phương chỉ muốn tiền, sao lại còn muốn giết khanh?”
Đổng Minh Xuân lắc đầu “Vi thần cũng nghĩ không ra chuyện này.”
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, nếu đám sát thủ đó do Độ Sinh Giáo phái tới, chứng tỏ Độ Sinh Giáo không hề đơn giản. Chúng không chỉ muốn tiền, còn dám ám sát mệnh quan triều đình, nếu không loại bỏ ung nhọt này, nhất định sẽ trở thành đại họa.
Hắn hỏi “Chuyện về Độ Sinh Giáo, khanh biết được bao nhiêu?”
Đổng Minh Xuân suy nghĩ một lát, mới nói “Đây là một giáo phái mới nổi lên gần đây, rất nhiều phu nhân tiểu thư nhà quan là tín đồ của Độ Sinh Giáo, còn thu hút vài thế gia, Lâm thị cũng thông qua lời giới thiệu của người quen gia nhập Độ Sinh Giáo.”
Nói đến đây ông dừng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tiêu trắc phi bên cạnh.
“Người giới thiệu Lâm thị gia nhập Độ Sinh Giáo chính là Tiêu phu nhân của phủ Trung Võ tướng quân.”
Tiêu Hề Hề ngừng ăn.
Nàng ngẩng đầu, lộ vẻ kinh ngạc “Mẹ ta?”
Đổng Minh Xuân sợ phật lòng nàng, nói chuyện rất cẩn thận.
“Giao tình giữa Lâm thị và Tiêu phu nhân không tệ, họ thường cùng nhau lên chùa thắp hương lễ Phật, Tiêu phu nhân trở thành tín đồ của Độ Sinh Giáo không bao lâu thì cũng giới thiệu Lâm thị vào, mấy chuyện này do Lâm thị nói vi thần biết, chi tiết cụ thể ra sao vi thần cũng không rõ.”
Tiêu Hề Hề không ngờ chuyện này lại liên can đến Tiết thị.
Lạc Thanh Hàn nói “Khanh có hỏi Tiêu phu nhân chưa?”
Sắc mặt Đổng Minh Xuân kỳ lạ nói.
“Sau khi biết Lâm thị mất tích, vi thần lập tức đến phủ Trung Võ tướng quân hỏi về Độ Sinh Giáo. Nhưng Tiêu phu nhân không chịu nói gì, liên tục nhấn mạnh Độ Sinh Giáo dạy người hướng thiện, không thể nào làm ra chuyện bắt cóc tống tiền, nhất định là có hiểu lầm. Tiêu phu nhân dù sao cũng là vợ của tướng quân, bà ấy kiên quyết không nói, vi thần cũng không thể ép buộc được.”
Lạc Thanh Hàn quay sang nhìn Tiêu Hề Hề, hỏi nhỏ “Nàng có thể bói ra tung tích của Đổng phu nhân không?”
Tiêu Hề Hề “Cần sinh thần bát tự của bà ấy.”
Lạc Thanh Hàn bảo Đổng Minh Xuân nói sinh thần bát tự của Lâm thị.
Đổng Minh Xuân nghi hoặc, không hiểu tại sao Thái tử đột nhiên hỏi sinh thần bát tự, nhưng ông vẫn thành thật nói sinh thần bát tự của Lâm thị.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, thầm tính toán.
Nàng cảm nhận được bóng tối và cơn buồn ngủ, còn có sợ hãi bất an như lũ tràn về.
Đây là những cảm xúc của Lâm thị lúc này.
Tiêu Hề Hề mở mắt, sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể hơi run.
Lạc Thanh Hàn chủ động kéo nàng dựa vào hắn.
Tiêu Hề Hề thì thầm vào tai hắn.
“Ngoài thành Thịnh Kinh, trong thôn dưới chân Kỳ Sơn, Lâm thị bị nhốt dưới căn hầm trong thôn, xung quanh rất tối. Bà ấy hẳn đã bị bỏ thuốc mê, vẫn luôn hôn mê không tỉnh, không cảm thấy đau đớn gì, có lẽ không bị thương, tạm thời vẫn an toàn.”
Lạc Thanh Hàn lập tức cho người thông báo với Ngọc Lân vệ.
Triệu Hiền vẫn đang dưỡng thương, nên người dẫn đội lần này là phó Thống lĩnh Ngọc Lân vệ Thượng Khuê.
Thượng Khuê cùng hai trăm Ngọc Lân vệ cưỡi ngựa rời thành, tiến thẳng đến Kỳ Sơn.
Vì hậu di chứng đồng cảm, Tiêu Hề Hề toàn thân khó chịu, nàng dựa vào Thái tử, tự nhiên thiếp đi.
Đổng Minh Xuân không hiểu tại sao Thái tử phái người đến Kỳ Sơn, ông không dám hỏi gì, chỉ có thể yên lặng quỳ ngồi chờ ở đại sảnh.
Đại sảnh nhất thời không còn tiếng động.
Khoảng hai canh giờ trôi qua.
Thượng Khuê dẫn Ngọc Lân vệ trở về.
Hắn sải bước vào đại sảnh, quỳ một gối xuống.
“Hồi bẩm Điện hạ, mạt tướng dẫn người lục soát khắp thôn dưới chân Kỳ Sơn, cũng không phát hiện Độ Sinh Giáo.”