Tiêu Hề Hề an ủi “Tướng công đừng giận, thiếp nói với gã vài câu, nói xong sẽ về ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian của chàng.”
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng “Nếu nàng dám đi theo gã, ta đánh gãy chân nàng.”
Gà trống sặc sỡ thấy có người dám ngăn cản tiểu nương tử đi theo mình, lập tức không vui.
Gã thu quạt lại, chỉ vào Lạc Thanh Hàn, ngạo mạn hét lớn.
“Ngươi là cái thá gì? Lão tử nhìn trúng nữ nhân của ngươi, là vinh hạnh của ngươi, nếu không muốn chết, thì cút xa cho lão tử!”
Tiêu Hề Hề thở dài, nói về cách thức xuất hiện và hành động lời nói, gã gà trống sặc sỡ lòe loẹt này chính là pháo hôi điển hình.
Vốn nàng muốn dẫn tên pháo hôi này đến một nơi hẻo lánh, rồi đánh gã một trận.
Nhưng giờ gã mắng luôn cả Thái tử, thế này thì một trận đòn không giải quyết được rồi.
Tiêu Hề Hề cảm thông nhìn gà trống sặc sỡ.
Sống không tốt à? Sao phải tìm đường chết chứ?
Ngọc Lân vệ theo sau thấy vậy, tức thì biết đã xảy ra chuyện, họ lập tức chạy đến, chắn trước Thái tử và Tiêu trắc phi.
Trong đôi mắt đen của Lạc Thanh Hàn hiện lên sát khí “Đánh gãy chân bọn họ.”
Ngọc Lân vệ lập tức ra tay, hung hăng đấm bọn người của gà trống sặc sỡ!
Gà trống sặc sỡ không ngờ đối phương còn mang theo thị vệ, nói đánh là đánh, không hề có cơ hội thương lượng, tức thì bị dọa sợ.
Gã cuống quýt lùi lại, để bọn người hầu lên tiếp chiêu!
Hai bên đánh nhau công khai trên phố.
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn đại nương đang sững sờ, thúc giục “Không phải nói rang lại cho ta một chảo khác sao? Mau lên.”
Lúc này đại nương mới hoàn hồn, luống cuống lấy một túi hạt dẻ.
Bà thậm chí không thèm cân, đổ hơn nửa số hạt dẻ vào nồi, vung xẻng thật mạnh rang lên.
Bà muốn rang thật nhanh, rang xong bà còn dọn đồ chạy nhanh.
Tối nay hết buôn bán được rồi!
Hạt dẻ lăn lộn trong chảo.
Gà trống sặc sỡ và đồng bọn lăn lộn trên đất.
Đám người trông hung dữ, thoạt nhìn thì lợi hại, nhưng thật ra toàn là giả vờ, điển hình của kiểu miệng cọp gan thỏ, so với Ngọc Lân vệ thì chỉ là một đám gà mờ.
Ngọc Lân vệ không rút kiếm, chỉ dùng nắm đấm đánh gục đám người trên đất, thảm thiết kêu gào.
Đại nương nhét hạt dẻ rang vừa ra khỏi chảo vào tay Tiêu Hề Hề, sau đó nhanh chóng dọn đồ chuồn đi, sợ bị tai bay vạ gió.
Tiêu Hề Hề một tay cầm bó rơm, một tay cầm hạt dẻ rang, đi đến trước mặt gà trống sặc sỡ, nghiêng đầu hỏi.
“Bây giờ ngươi thấy vui vẻ chưa?”
Gà trống sặc sỡ ôm chặt cái chân gãy, kêu thảm thiết “Ta rất vui! Bây giờ rất là vui! Bà cô ơi, tha cho ta đi!”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Đưa bọn chúng tới phủ Kinh Triệu, điều tra kĩ càng, xem trước đó bọn chúng đã làm chuyện thất đức gì?”
“Vâng!”
Ngọc Lân vệ lần lượt tóm mấy con gà mờ, kéo đến phủ Kinh Triệu.
Phủ doãn đáng thương của phủ Kinh Triệu vừa mới ngủ đã bị gọi ra ngoài.
Biết Ngọc Lân vệ bắt được một nhóm côn đồ, đích thân đưa chúng đến phủ Kinh Triệu, Phủ doãn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm nay khó lắm mới tan làm đúng giờ, nào ngờ tự dưng phải tăng ca.
Thật khổ quá đi mất!
……
Hành động tóm gà của Ngọc Lân vệ đã gây ra một vụ náo động khá lớn ở chợ đêm.
Quần chúng ăn dưa không biết danh tính của Ngọc Lân vệ, họ chỉ biết nhóm người này đánh nhau rất giỏi, còn thú vị hơn mấy trận đánh trên võ đài, họ xem mà không nỡ rời mắt.
Ngọc Lân vệ kéo đám gà mờ kia đi, quần chúng ăn dưa vẫn còn chưa xem đủ.
Có người chuyển sự chú ý sang Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề, thử đoán thân phận của hai người.
Tâm trạng Lạc Thanh Hàn lúc này rất tệ.
Hắn không còn tâm trạng gì dạo chợ đêm.
Hắn không nói gì kéo Tiêu Hề Hề vào trong xe ngựa hồi cung.
Dọc đường đi, sắc mặt Lạc Thanh Hàn u ám, toàn thân tản ra khí lạnh.
Tiêu Hề Hề đưa tranh đường còn một nửa cho hắn.
“Điện hạ ăn chút kẹo đi, ăn xong sẽ thấy tâm trạng dễ chịu hơn.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Nàng nghĩ dùng kẹo thì có thể lừa cho qua chuyện này?”
Tiêu Hề Hề lấy một nắm hạt dẻ rang đưa sang “Thêm chút này nữa được chưa?”
Lạc Thanh Hàn nén giận hỏi “Nàng đừng giả ngốc, chuyện vừa nãy, nàng phải giải thích với ta. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng lại muốn đi cùng nam nhân khác, nàng xem ta là gì hả?”
“Thần thiếp chỉ muốn dạy cho người đó một bài học, để gã sau này gặp cô nương khác sẽ không gạ tình nữa.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Một nữ nhân tay trói gà không chặt như nàng thì sao có thể dạy cho gã một bài học?”
Tiêu Hề Hề vung nắm tay nhỏ của mình “Đương nhiên là dùng quyền đấm gã rồi.”
Đám gà mờ như vậy, nàng đấm một phát là xong.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy nàng đang bốc phét.
“Xem ra, nàng không hề có ý nhận lỗi, đã vậy thì sau này nàng đừng hòng theo ta ra ngoài chơi, còn kẹo hồ lô với hạt dẻ rang này của nàng đều bị tịch thu.”
Tiêu Hề Hề mở to mắt không tin được, như sấm sét giữa trời quang!
Nàng vừa khóc vừa nói “Thần thiếp biết sai rồi! Sau này thần thiếp không dám đi theo người khác nữa! Cầu xin người tha cho số kẹo hồ lô và hạt dẻ rang này đi! Hu hu hu!”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng giả khóc.
Tiêu Hề Hề khóc suốt chặng đường.
Mãi đến khi vào cung, nàng mới thôi khóc, đáng thương nhìn Thái tử.
“Điện hạ, cầu xin người đừng tịch thu kẹo hồ lô và hạt dẻ rang của thần thiếp, thần thiếp hứa sau này sẽ nghe lời người! Người bảo thần thiếp ăn cơm, thần thiếp không dám ăn canh, người bảo thần thiếp ăn cay, thần thiếp không dám ăn ngọt.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Cái mớ hỗn độn gì thế này?
Hắn phất tay, bảo nàng mau mang kẹo hồ lô và hạt dẻ rang lượn đi.
Tiêu Hề Hề lập tức nín khóc cười tươi, cầm lấy đồ ăn vặt bảo bối của mình, lượn xuống xe ngựa.
Sau khi xuống xe, nàng còn không quên giả vờ hỏi “Điện hạ có muốn đến điện Thanh Ca ngồi một lát không? Qua đêm cũng được.”
Rồi nàng nhìn Thái tử từ từ xuống xe.
Hắn bình tĩnh nói “Nếu nàng có ý mời, vậy tối nay ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nàng.”
Tiêu Hề Hề “……”
Thần thiếp chỉ tỏ vẻ lịch sự thôi, người không cần phải nghiêm túc thế đâu!
Bảo Cầm dẫn cung nữ thái giám ra nghênh đón, đồng loạt hành lễ với Thái tử và Tiêu trắc phi.
Khi đứng thẳng dậy, họ thấy Tiêu Hề Hề đang vác bó rơm cắm đầy kẹo hồ lô đỏ tươi.
Bảo Cầm cả kinh nói “Nương nương, người định không làm Trắc phi nữa, muốn xuất cung bán kẹo hồ lô sao?”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Em đừng có nói vậy, Thái tử Điện hạ vẫn còn ở đây đó!”
Rồi nàng điên cuồng nịnh nọt Thái tử.
“Đây là đồ ăn vặt mà Điện hạ mua cho ta, Điện hạ là người rất tốt, ta có thể trở thành Trắc phi của Điện hạ là phúc phần của ta, ta sao nỡ bỏ Điện hạ mà đi bán kẹo hồ lô chứ?”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nếu ta thật sự tốt như vậy, tại sao nàng vẫn liếc mắt đưa tình với nam nhân khác trước mặt ta?”