Trần lương viên vì lần trước tranh cãi dẫn đến ra về không vui với Tiêu trắc phi, bây giờ nàng có hơi khó chịu khi thấy Tiêu trắc phi.
Diêu chiêu huấn nhìn hộp gấm và giỏ trái cây trong tay Bảo Cầm, tò mò hỏi “Nương nương cũng tới tặng quà Trung thu cho Thái tử Điện hạ sao?”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.
Diêu chiêu huấn “Chúng thần thiếp cũng tới tặng quà Trung thu cho Điện hạ, hiện giờ Điện hạ đang nghị sự trong cung Minh Quang, chúng thần thiếp không tiện vào, phải đợi một lúc mới được.”
Tiêu Hề Hề cảm thấy đợi một lúc cũng không sao, bèn cùng mọi người đợi.
Nếu Diêu chiêu huấn được chọn làm phi tần trong Đông cung, dung mạo đương nhiên xinh đẹp, nhưng nàng có một cái tật là thích buôn chuyện, rảnh rỗi thường trò chuyện với mọi người vài câu.
Nàng thấy Tiêu trắc phi dễ nói chuyện, bèn thử bắt chuyện.
“Hôm nay sao nương nương không về nhà mẹ?”
Tiêu Hề Hề ngẩn ra một lúc “Về nhà mẹ làm gì?”
Diêu chiêu huấn hơi kinh ngạc “Nương nương không biết sao? Theo quy tắc trong cung, mỗi năm đến dịp Trung thu, các phi tần từ tòng tam phẩm trở lên đều có thể về nhà mẹ, đoàn tụ với gia đình.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra “Thì ra là vậy.”
Chẳng trách mấy Trắc phi và Lương đệ không ở đây, hẳn là về nhà đoàn tụ rồi.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Tối nay trong cung không phải có gia yến sao? Các nàng về nhà mẹ hết, gia yến tối nay thì sao?”
Diêu chiêu huấn “Các nàng sẽ về cung trước khi mặt trời lặn, không chậm trễ gia yến đâu.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Mùa đông năm ngoái nàng mới vào cung nên nàng cũng không rõ những chuyện này.
Diêu chiêu huấn nhắc nhở “Nếu Trắc phi nương nương muốn về nhà, bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Tiêu Hề Hề cười nói “Không cần, ta ở trong cung đón lễ là được.”
Người trong phủ Trung Võ tướng quân tránh nàng còn không kịp, nếu nàng về nhà sợ là hù chết người trong nhà, tốt hơn là không nên về gây phiền phức cho bọn họ.
Diêu chiêu huấn rất tò mò, nàng không hiểu tại sao Tiêu trắc phi không muốn về nhà mẹ đón lễ.
Nàng nhớ, nhà mẹ của Tiêu trắc phi là phủ Trung Võ tướng quân, từ hoàng cung đi xe ngựa đến phủ tướng quân chỉ mất nửa canh giờ, Tiêu trắc phi thế mà không muốn về nhà, lẽ nào nàng và người nhà có rạn nứt gì sao?
Diêu chiêu huấn là người tò mò, khả năng bổ não rất mạnh.
Trong đầu nàng bắt đầu suy diễn ân oán tình thù giữa Tiêu trắc phi và nhà mẹ của nàng.
Tiêu Hề Hề phát hiện ánh mắt của Diêu chiêu huấn nhìn nàng ngày càng kỳ lạ, nhịn không được hỏi “Cô sao vậy?”
Diêu chiêu huấn vội lắc đầu “Không có gì.”
Không lâu sau, Đổng Minh Xuân và hai quan viên Hình bộ khác bước ra khỏi cung Minh Quang.
Đổng Minh Xuân nhìn thấy Tiêu trắc phi, ông cố tình dừng lại, chắp tay hành lễ.
Bọn họ vừa đi, Thường công công cũng bước ra.
Hắn ra đây là vì truyền các phi tần vào, lúc thấy Tiêu trắc phi, thì liền kinh ngạc.
“Nương nương đến từ lúc nào? Sao không cho người thông báo một tiếng? Người mau vào đi.”
Tiêu Hề Hề là phi tần có cấp bậc cao nhất hiện nay, đương nhiên là người đầu tiên vào cung Minh Quang.
Lạc Thanh Hàn đang ngồi sau thư án, trước mặt hắn là hồ sơ chất đống, hắn đang đọc hồ sơ trong tay thì nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu thì phát hiện người tới là Tiêu trắc phi.
Hắn đặt hồ sơ trong tay xuống, hỏi “Sao nàng lại tới đây?”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp đến tặng quà cho người.”
Nàng cầm hộp gấm và giỏ trái cây từ tay Bảo Cầm, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.
“Đây là bánh trung thu Bảo Cầm tự tay làm, người ăn thử đi.”
Lạc Thanh Hàn không thích đồ ngọt, đương nhiên không hứng thú với bánh trung thu.
Lúc này Trần lương viên, Triệu mỹ nhân, Diêu chiêu huấn và các phi tần cấp thấp khác cũng vào, các nàng đồng loạt hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không có ý định nói nhiều, hắn ứng phó vài câu rồi sai người tiễn các nàng ra ngoài.
Trước khi đi, các nàng trao những món quà Trung thu đặc biệt chuẩn bị cho Thường công công.
Thường công công không phải lần đầu tiên đối diện với loại chuyện này, hắn khéo léo thu dọn những món quà này, sai người chuyển ra ngoài, phân phát cho cung nữ thái giám bên dưới.
Thái tử không thích đồ ngọt, nên những bánh trung thu này chỉ đành để đó chờ nó tự hỏng, để tránh lãnh phí chi bằng ban thưởng cho người dưới.
Thường công công hoàn thành xong việc, quay lại thấy Bảo Cầm đang đứng dưới hiên mỉm cười với hắn.
Thường công công tiến lên “Bảo Cầm cô nương cũng ra ngoài sao?”
“Điện hạ và nương nương đang nói chuyện bên trong, tôi đứng trong đó giết phong cảnh lắm.” Bảo Cầm lấy một chiếc hộp gấm “Đây là bánh trung thu tôi làm, hi vọng người không chê.”
Thường công công nhận hộp gấm, cười nói cảm tạ.
Trong phòng.
Tiêu Hề Hề dùng dao nhỏ cắt chiếc bánh trung thu nhân hạt sen lòng trứng đỏ trước mặt thành nhiều miếng, nàng đào lòng trứng đỏ cho vào miệng, sau đó đưa phần còn lại của bánh trung thu nhân hạt sen vào miệng Thái tử.
“Điện hạ ăn thử bánh trung thu này đi, rất ngon đó.”
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nhìn nàng “Nàng ăn lòng trứng đỏ, cố ý cho ta ăn đồ thừa của nàng?”
Vẻ mặt Tiêu Hề Hề rất vô tội “Không có, thần thiếp cảm thấy lòng trứng đỏ đó không ngon, nên cố ý ăn giúp người.”
“Nói vậy, ta phải cảm ơn nàng?”
Tiêu Hề Hề cười hì hì “Cảm ơn thì không cần, nếu sau này người muốn ăn bánh trung thu nhân hạt sen lòng trứng đỏ, có thể nhờ thần thiếp giúp người ăn lòng trứng đỏ.”
Lạc Thanh Hàn thấy nữ nhân này ngày càng to gan.
Hắn thản nhiên cắn một miếng bánh trung thu, rồi tỏ ý không muốn ăn nữa.
Bánh này quá ngọt, ăn phát ngấy.
Tiêu Hề Hề vui vẻ nhét chiếc bánh trung thu nhân hạt sen còn lại vào miệng.
Lạc Thanh Hàn cầm tách trà lên uống, trà làm loãng vị ngọt trong miệng hắn.
Hắn nhìn Tiêu Hề Hề đang vùi đầu ăn, đột nhiên hỏi “Nàng có muốn về phủ Trung Võ tướng quân đón lễ không?”
Tiêu Hề Hề vẫn đang ăn bánh trung thu, giọng có hơi không rõ ràng.
“Thần thiếp không về, thần thiếp ở trong cung đón lễ với Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn dùng ngón tay giúp nàng lau vụn bánh trung thu trên khóe miệng, thản nhiên nói “Cùng ta đón lễ có thú vị gì đâu?”
Tiêu Hề Hề nuốt bánh trung thu trong miệng “Đương nhiên thú vị, Điện hạ tốt với thần thiếp như vậy, chẳng những dẫn thần thiếp dạo chợ đêm, mà còn mua kẹo hồ lô cho thần thiếp, thần thiếp thích ở bên cạnh Điện hạ.”
“Vậy người khác mua kẹo hồ lô cho nàng, nàng có phải cũng nghĩ người khác rất tốt?”
Tiêu Hề Hề kiên định lắc đầu “Đương nhiên không phải, dù người khác có mua kẹo hồ lô cho thần thiếp, cũng sẽ không cho phép thần thiếp nuôi heo trồng rau trong cung, người khác nhất định không bằng người!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Phải đó, có Thái tử nào hoang đường đến mức này?
Hắn đúng là một Thái tử trước nay chưa từng có!
Buổi trưa, Tiêu Hề Hề ở lại cung Minh Quang dùng bữa với Thái tử.
Ngự thiện phòng đưa tới hai mươi món, bày đầy một bàn lớn.
Thấy nhiều món ngon như vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy chuyến đi này rất đáng!
Nàng húp một hớp canh vịt, chân thành khen ngợi.
“Thật là ngon!”
Sau bữa trưa, nàng sờ sờ cái bụng phình to, mong đợi hỏi “Điện hạ, sau này thần thiếp có thể đến chỗ người ăn cơm được không?”