Thái tử ăn sạch mì lẫn nước trong bát.
Hắn buông đũa, cảm thấy dạ dày ấm lên.
Tiêu Hề Hề nhìn bát rỗng trước mặt, tò mò hỏi “Không phải bình thường người không ăn khuya sao? Tối nay sao tự dưng muốn ăn khuya? Còn ăn nhiều như vậy.”
Lúc nấu mì, nàng cố ý nấu hơi chín, vốn định là nếu Thái tử ăn không hết, thì nàng sẽ được ăn.
Nào ngờ Thái tử lại ăn hết sạch.
Thật hiếm có nha!
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Trong yến tiệc, ta không ăn gì cả.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Yến tiệc nhiều món ngon như vậy, còn con cua rất béo nữa, người lại không ăn gì hết? Sao có thể?”
Nàng không tin có người đối diện với con cua béo như vậy lại có thể không dao động!
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Trong mấy trường hợp như vậy, hắn là Thái tử, luôn có vô số ánh mắt chú ý đến hắn, dù chỉ ăn nhiều hơn một miếng, cũng sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Thế nên trong yến tiệc hắn thường không ăn quá nhiều, tránh những suy đoán không cần thiết.
Huống chi, hắn không hứng thú gì với thức ăn trong yến tiệc, tùy tiện ăn hai miếng là được rồi.
Thường công công sai người chuẩn bị nước nóng, Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiêu Hề Hề chủ động hỏi “Điện hạ có cần thần thiếp hầu hạ người tắm rửa thay y phục không?”
Lạc Thanh Hàn dừng một chút, nghi ngờ nhìn nàng “Nàng lại có ý đồ gì?”
Tiêu Hề Hề xoa tay, cười hì hì “Thần thiếp muốn nuôi bò và cừu.”
“Vậy nàng cứ mơ tiếp đi.”
Lạc Thanh Hàn dời ánh mắt, sắc mặt không đổi ra ngoài.
Tiêu Hề Hề thở dài, Điện hạ ngày càng khó dỗ.
Lạc Thanh Hàn tắm xong trở lại phòng ngủ, hắn thấy Tiêu Hề Hề nằm thẳng trên giường.
Bình thường Thái tử ngủ phía ngoài, nhưng đêm nay Tiêu Hề Hề lại cố ý nằm phía ngoài, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Thái tử.
Lạc Thanh Hàn bảo nàng nhích vào trong.
Tiêu Hề Hề không chịu nhích, ăn vạ nói “Điện hạ không cho thần thiếp nuôi bò cừu, thần thiếp sẽ không nhích vào.”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ nàng, trực tiếp sải đôi chân dài bước qua người nàng.
Tiêu Hề Hề “……”
Đây là thao tác sai trái phải không? Chắc chắn sai!
Lạc Thanh Hàn nằm xuống cạnh nàng, kéo một phần chăn ra khỏi người cô và nàng đắp lên người.
Trên đầu giường treo chiếc đèn lồng tròn nhỏ.
Là do Thái tử tự tay làm, ánh sáng xuyên qua lớp giấy Tuyên mỏng, giống một ngôi sao nhỏ lơ lửng trong đêm tối.
Tiêu Hề Hề nhìn ‘ngôi sao nhỏ’ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thái tử bên cạnh lúc này mới nhỏ giọng nói.
“Ngày này năm sau, ta dẫn nàng xuất cung tham gia lễ hội đèn lồng.”
Cơn buồn ngủ của Tiêu Hề Hề tức thì biến mất.
Nàng nhào tới bịt miệng Thái tử, lo lắng nói.
“Điện hạ, không nên cắm cờ kiểu này!”
Mấy mẫu câu như ‘chờ lúc nào đó, ta và nàng sẽ làm gì đó’, chính là kiểu dự đoán kinh điển!
Lạc Thanh Hàn mù mờ trước phản ứng khó hiểu của nàng.
Hắn kéo bàn tay nhỏ đang bịt miệng mình, không hiểu hỏi “Cắm cờ là gì?”
Tiêu Hề Hề thần bí nói “Đây là một loại sức mạnh siêu nhiên thần bí, chỉ cần người đọc câu thần chú của nó, những chuyện không hay sẽ xảy ra.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như, Điện hạ vừa mới nói, ngày này năm sau sẽ dẫn thần thiếp xuất cung tham gia lễ hội đèn lồng. Dựa theo định luật cắm cờ, câu mà người nói hết tám chín phần sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chẳng hạn như năm sau hoàng cung đột nhiên bốc cháy, người vội đi dập lửa, không thể đưa thần thiếp tham gia lễ hội đèn lồng, hoặc là người ăn nhầm thứ gì đó, đau bụng không ngừng, nên không thể dẫn thần thiếp đi, hoặc là …”
“Được rồi, ta hiểu ý của nàng.” Lạc Thanh Hàn cắt ngang nàng, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn khó lòng diễn tả.
Bốc cháy gì, đau bụng gì, cái đầu nhỏ của nàng không nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp hay sao?
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Suy nghĩ của nàng khá kỳ lạ, người ta thường nghĩ chuyện về hướng tốt đẹp, còn nàng toàn nghĩ về hướng xấu.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Chuyện gì cũng phải lường trước tình huống xấu nhất, như thế đến khi chuyện xấu xảy ra, thì không cần quá đau buồn.”
Lạc Thanh Hàn cạn lời “Nếu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chẳng lẽ không thể chuẩn bị trước cách đối phó sao?”
Tiêu Hề Hề thẳng thắn nói “Vì thần thiếp lười lắm.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Được rồi, nàng lười nàng có lý.
Hắn nhắm mắt, thầm nghĩ mình có ý tốt, muốn làm nữ nhân này vui vẻ, ai ngờ nàng lại bày ra nhiều thứ lung tung như vậy.
Một lời hứa tốt đẹp như vậy lại biến thành cắm cờ gì đó.
Không thể quá sủng nữ nhân này nữa!
Ban đầu Tiêu Hề Hề còn lo, sợ cờ mà Thái tử cắm sẽ có hiệu lực, nếu thế Trung thu năm sau nàng không thể xuất cung đi chơi rồi.
Suy nghĩ một lúc, thuộc tính cá muối của nàng lại bắt đầu phát tác.
Bỏ đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Ngủ một giấc đã, ngủ dậy rồi chuyện gì cũng sẽ tốt đẹp.
Một đêm không mộng.
Tiêu Hề Hề thức dậy thì trời đã sáng từ lâu, Thái tử bên cạnh cũng đã đi rồi.
Bảo Cầm dẫn hai tiểu cung nữ bước vào, hầu hạ Tiêu trắc phi rửa mặt thay y phục.
Bảo Cầm vừa chải tóc cho nàng, vừa cười nói.
“Điện hạ thật tốt với nương nương, thậm chí còn tự tay làm đèn lồng cho nương nương, đây là sủng ái mà các phi tần khác nằm mơ cũng không có được.”
Tiêu Hề Hề liếc nhìn đèn lồng nhỏ treo trên đầu giường.
Tối qua vì cảnh đêm lờ mờ, với cả đèn lồng được thắp nến bên trong, làm tăng thêm một lớp hiệu ứng cho đèn lồng, khiến nó trông thật dễ thương.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ thấy nó trơ trụi nhợt nhạt, giống loại đèn lồng trắng chỉ dùng trong tang lễ.
Dù nhìn thế nào cũng rất xấu xí.
Tiêu Hề Hề quyết định trang điểm cho nó.
Ăn sáng xong, nàng lấy đèn lồng nhỏ xuống, cầm bút lông chấm mực vẽ một con thỏ.
Nàng vẽ rất nhanh, hai ba nét vẽ đã hoàn thành.
Tiêu Hề Hề đặt bút lông xuống, ngắm nghía một hồi, cảm thấy hình vẽ trên đèn lồng rất dễ thương!
Xem ra nàng có chút thiên phú trong hội họa.
Đúng lúc này, Thanh Tùng bước vào, cung kính nói.
“Nương nương, Thái tử Điện hạ sai người đưa tin tới, mời người đến cung Minh Quang một chuyến, nói là có chuyện tìm người.”
Tiêu Hề Hề lập tức cầm đèn lồng trong tay ra ngoài, ngồi kiệu đến cung Minh Quang.
Thường công công đã chờ sẵn trước cổng, thấy nàng đến liền tiến lên, mỉm cười chắp tay hành lễ.
“Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương mời vào.”
Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng đi vào cung Minh Quang.
Thái tử đang nói chuyện với Triệu Hiền, thấy nàng đến, Triệu Hiền lùi lại một chút, chắp tay hành lễ.
“Mạt tướng bái kiến nương nương.”
Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng chạy đến chỗ Thái tử, đưa đèn lồng nhỏ trong tay như dâng bảo vật.
“Điện hạ nhìn xem, thần thiếp vẽ cho đèn lồng này, có dễ thương không?”