Ngoài chuyện nam tuần, trong triều còn rất nhiều chuyện khiến Hoàng đế phiền lòng.
Những chuyện lẽ ra chỉ một câu nói của ông là có thể làm được, bây giờ ông phải tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng làm được.
Giống như vô hình chung tăng thêm một tầng trở ngại, bất kể ông làm gì cũng sẽ phải chịu cảm giác bị ngăn cản.
Mà nếu ông muốn điều tra, sẽ rất khó tra ra nguyên nhân thật sự.
Trong lòng Hoàng đế khó chịu vô cùng.
Ông hạ triều, đi đến hậu cung, định đến chỗ Vạn tiệp dư thả lỏng tâm trạng.
Nào ngờ vừa tới chỗ Vạn tiệp dư, liền nghe nói Vạn tiệp dư vì vô ý đụng phải Hoàng hậu mà bị tát hơn hai mươi cái, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng giờ sưng đỏ, quả thật không thể gặp người khác.
Hoàng đế biết Tần hoàng hậu cố ý làm vậy.
Tần hoàng hậu cố tình phạt Vạn tiệp dư, gây thêm buồn bực cho ông.
Ông tức giận hận không thể lập tức xông đến điện Tiêu Phòng, đánh Tần hoàng hậu một trận.
Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng.
Ông thưởng cho Vạn tiệp dự ít thuốc trị thương, an ủi vài câu rồi rời đi.
Ông trở về ngự thư phòng, cầm bút lông, từng nét viết một chữ ‘nhẫn’ thật lớn.
Ông đã chịu đựng nhiều năm như vậy, chịu đựng thêm một thời gian nữa thì có sao?
Chẳng qua chỉ là một chút ấm ức mà thôi.
Nhớ năm đó khi Tiên hoàng còn tại thế, so với bây giờ ông còn chịu nhiều ấm ức hơn.
Hoàng đế đặt bút xuống, yên lặng nhìn chữ ‘nhẫn’ trước mặt.
Một lúc sau, ông sai người đốt tờ giấy này đi.
……
Gần đây, số lượng hồ sơ ở Hình bộ giảm đi, Thái tử cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay, sau khi hạ triều, hắn trực tiếp đến điện Thanh Ca.
Kết quả trên đường đụng phải Cảnh trắc phi.
Cảnh trắc phi tiến lên hành lễ “Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Không cần đa lễ.”
Nói xong, hắn định cho xe ngựa đi tiếp.
Cảnh trắc phi “Điện hạ, thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với người.”
Lạc Thanh Hàn “Có chuyện gì cứ nói ở đây.”
“Là chuyện về Tiêu trắc phi.”
Từ đêm Trung thu, Cảnh trắc phi đã nhận thấy sự đối đãi khác biệt của Thái tử với Tiêu trắc phi, nàng nghĩ đây có thể là một bước đột phá.
Vì thế nàng cố ý viết thư gửi về nhà mẹ, nhờ họ nghe ngóng một số chuyện về Tiêu trắc phi.
Đồng thời, nàng cũng sai người tiếp xúc với người trong điện Thanh Ca, hi vọng có thể biết được chút tin tức về Tiêu trắc phi.
Đáng tiếc Bảo Cầm quản lý điện Thanh Ca quá chặt chẽ, dù ép buộc hay dụ dỗ cũng không thể lấy được thông tin mong muốn.
Ngược lại, người nhà nghe ngóng một vài tin có ích.
Cho nên hôm nay Cảnh trắc phi cố ý đợi ở đây, muốn làm giao dịch với Thái tử.
Quả nhiên, khi Thái tử nghe thấy ba chữ ‘Tiêu trắc phi’, ánh mắt vốn lãnh đạm khẽ thay đổi.
Hắn xua tay.
Thường công công hiểu ý, lập tức cùng cung nữ thái giám lui ra xa.
Cảnh trắc phi cũng xua tay đuổi những người xung quanh.
Nàng nhìn Thái tử đang ngồi trong xe, cười nói “Thần thiếp nghe một lời đồn về Tiêu trắc phi, lần đầu nghe thấy, thần thiếp không dám tin, nhưng nghe người ta nói chuyện đó hẳn là sự thật, thần thiếp rất lo Điện hạ sẽ bị nàng ta hại, cho nên mới tới nói cho người biết, muốn người cẩn thận một chút.”
Lạc Thanh Hàn không kiên nhẫn nói “Có gì cứ nói thẳng, ta ghét nhất người nói vòng vo.”
Cảnh trắc phi hạ thấp giọng, thần bí nói “Thần thiếp nghe nói Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh, bất luận kẻ nào tới gần nàng ta đều sẽ bị nàng ta khắc chết.”
Nàng nghĩ sau khi nàng nói chuyện này, Thái tử nhất định sẽ phản ứng.
Ai ngờ, nét mặt Thái tử lãnh đạm như đang nhìn một kẻ ngốc.
Cảnh trắc phi cảm thấy tình huống này rất không đúng.
Nàng không khỏi hỏi “Điện hạ không sợ bị nàng ta khắc sao?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ta là Thái tử, trữ quân tương lai, đừng nói Tiêu trắc phi vốn không phải là thiên sát cô tinh, dù nàng ấy phải, ta cũng có thể trấn được nàng ấy.”
Thấy ngài ấy bênh vực Tiêu trắc phi như vậy, Cảnh trắc phi không khỏi hơi ghen tị.
Nhưng với nàng, đây là một chuyện tốt.
Thái tử càng bênh vực Tiêu trắc phi, thì chứng tỏ ngài ấy rất thích Tiêu trắc phi.
Ngài ấy nhất định không nỡ để Tiêu trắc phi chịu khổ.
Cảnh trắc phi bình tĩnh nói “Dù người không sợ, nhưng trong cung vẫn luôn kiêng kỵ chuyện này, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không cho phép Tiêu trắc phi ở lại trong cung!”
Lạc Thanh Hàn hơi nheo mắt “Nàng đang uy hiếp ta?”
Cảnh trắc phi cúi đầu “Thần thiếp không dám.”
“Nói đi, nàng muốn gì?”
Cảnh trắc phi lại ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn hắn “Thần thiếp muốn có một đứa con.”
Trong hoàng cung này, nữ nhân muốn đứng vững thì con cái chính là nền tảng.
Dù không được sủng ái, chỉ cần có con nối dõi bên cạnh, nửa đời sau đã có chỗ dựa.
Tương lai nếu may mắn, còn có thể cạnh tranh vị trí đó.
Lạc Thanh Hàn thấy rõ tham vọng trong mắt nữ nhân này.
Điều nàng ta muốn không chỉ là đứa con, mà còn là ngôi vị tối cao.
Lạc Thanh Hàn vô cảm nhấn mạnh bốn chữ.
“Suy nghĩ viển vông.”
Cảnh trắc phi mím môi đỏ mọng “Không phải Điện hạ muốn bảo vệ Tiêu trắc phi sao?”
Lạc Thanh Hàn “Chuyện của ta và Tiêu trắc phi không đến lượt nàng lo, còn chuyện nàng vừa nói, nể mặt Cảnh thái phó, ta xem như không nghe thấy, nếu sau này ta nghe thấy mấy lời như thiên sát cô tinh từ miệng người khác, ta sẽ biến nàng thành thiên sát cô tinh thật sự.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh trắc phi tái nhợt.
Nàng giật mình vì sự lạnh lùng trong mắt Thái tử.
Nàng bất giác lùi lại một bước.
Lạc Thanh Hàn “Ta ghét nhất là những người tự cho mình thông minh, nếu nàng muốn sống lâu, thì nên biết an phận, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”
Hắn giơ tay phải lên.
Thấy vậy, Thường công công đứng đằng xa lập tức cùng các cung nữ thái giám đi tới.
Mãi đến khi tới gần, Thường công công mới phát hiện sắc mặt Cảnh trắc phi lúc này vô cùng tái nhợt, như thể bị dọa sợ không nhẹ.
Thường công công sáng suốt lựa chọn làm ngơ, cung kính nói “Điện hạ có gì dặn dò?”
Lạc Thanh Hàn “Cảnh trắc phi xuất thân thư hương thế gia, nghe nói là tài nữ có tiếng, nếu vậy thì đừng lãng phí tài hoa của Cảnh trắc phi. Thường Hỉ, ngươi đến cung Minh Quang, lấy bức Vạn Lý Sơn Hải Đồ đưa cho Cảnh trắc phi, nhờ nàng mô phỏng lại một bức. Trong thời gian Cảnh trắc phi vẽ tranh, không ai được quấy rầy nàng, chừng nào nàng vẽ xong mới có thể ra ngoài.”
Cảnh trắc phi kinh ngạc ngẩng đầu, không tin được nói “Vạn Lý Sơn Hải Đồ dài hơn hai mươi trượng!”
Vạn Lý Sơn Hải Đồ là bức tranh dài nhất Đại Thịnh, bức tranh tinh xảo sống động, nghệ nhân đã mất mười năm nỗ lực miệt mài để hoàn thành.
Mô phỏng một bức tranh chắc chắn không tới mười năm, nhưng ít nhất sẽ mất vài tháng.
Đây nào phải bảo nàng vẽ tranh? Rõ ràng đang cấm túc nàng!