Khi Hoàng đế biết tin vội vã đến điện Tiêu Phòng, thì Ninh phi đã bị đánh đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Nàng nằm trên đất, y phục sau lưng thấm đẫm máu, thảm không nỡ nhìn.
Hoàng đế lập tức sai người dìu Ninh phi dậy.
“Đưa nàng ấy về cung Yên Vũ, gọi thái y đến khám.”
Lưu công công cung kính đáp “Vâng.”
Ông đích thân dẫn người đưa Ninh phi về cung Yên Vũ.
Tần hoàng hậu đứng dậy hành lễ, động tác chuẩn mực, không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào.
“Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.”
Hoàng đế cau mày hỏi “Ninh phi làm sai chuyện gì? Tại sao nàng phạt trượng nàng ấy?”
Tần hoàng hậu lạnh lùng hỏi lại “Nàng ta hạ độc mưu hại Thái tử, chẳng lẽ không nên phạt sao?”
“Ý nàng là gì?”
Tần hoàng hậu thuật lại sự tình, cung nữ Trân Châu dâng khăn lụa lên, bên trong là ngọc bội hình tròn.
Hoàng đế không biết ngọc bội này, nhưng ông biết Hoàng hậu sẽ không lừa ông về vụ việc mà chỉ cần điều tra là biết được sự thật.
Hoàng đế trầm giọng nói “Dù ngọc bội này thật sự là của Ninh phi, cũng không chứng minh được nàng ấy xúi giục Đàm Hoa hạ độc mưu hại Thái tử. Trước khi điều tra được chân tướng, nàng đã ra tay với Ninh phi, không sợ mang tai tiếng sao?”
Tần hoàng hậu thản nhiên nói “Nếu Bệ hạ cảm thấy hành động của thần thiếp không công bằng, có thể phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của thần thiếp, đày thần thiếp vào lãnh cung.”
“Nàng!”
Hoàng đế vô cùng giận dữ, trong mắt bừng tia lửa nhìn bà.
“Đừng tưởng trẫm không dám động đến nàng!”
Tần hoàng hậu giang rộng hai tay “Thần thiếp luôn ở đây, nếu người nhìn thần thiếp không thuận mắt, lúc nào cũng có thể ra tay.”
Hoàng đế nghiến răng “Nàng chờ đấy cho trẫm!”
Nói xong ông hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Tần hoàng hậu điềm nhiên cúi đầu “Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ.”
Chờ Hoàng đế đi xa, Trân Châu mới từ dưới đất đứng dậy, thận trọng khuyên nhủ “Hoàng hậu nương nương, người hà tất phải như vậy? Người và Bệ hạ là phu thê kết tóc, người chỉ cần giải thích rõ ràng với Bệ hạ, Bệ hạ chắc chắn sẽ đứng về phía người.”
“Phu thê kết tóc?” Tần hoàng hậu khẽ cười như nghe thấy một câu chuyện cười, tiếng cười đầy sự châm chọc.
Giữa bà và Hoàng đế, từ đầu đến cuối không hề có tình nghĩa vợ chồng.
Trước đây không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không.
Chuyện Ninh phi bị đánh nhanh chóng lan truyền trong cung.
Bảo Cầm sống động kể lại sự tình.
Thấy chủ tử vẫn mãi cắn hạt dưa, hoàn toàn không định nói gì, đành phải lên tiếng.
“Tiểu chủ, sao người không nói gì?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Em muốn ta nói gì?”
Bảo Cầm kích động nói “Đối mặt với hậu cung tranh đấu tàn khốc như vậy, lẽ nào người không thấy khích lệ, nỗ lực tranh sủng, đoạt vị trí Thái tử phi sao? Chỉ khi người trở thành Thái tử phi, tương lai mới có thể thành Hoàng hậu, chỉ cần trở thành Hoàng hậu, người mới không rơi vào tình cảnh đáng thương như Ninh phi.”
“Ninh phi đáng thương chỗ nào?”
“Ninh phi bị đánh thành như vậy, còn chưa đủ đáng thương sao?”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Ninh phi tự làm tự chịu, nếu không nảy sinh tâm tư không nên có, cũng sẽ không đắc tội Hoàng hậu, càng sẽ không rước lấy trận đòn tàn nhẫn này. Cho nên mới nói, làm một con cá muối vẫn là tốt nhất, không cần nghĩ gì hết, không cần tranh gì hết, chỉ cần thoải mái nằm đây ăn no chờ chết là được rồi.”
Bảo Cầm hận rèn sắt không thành thép, chủ tử nhà nàng không biết phấn đấu gì hết!
Đúng lúc này, Lạc Thanh Hàn bước vào.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm giật nảy mình, hai người vội vàng khuỵu hành lễ.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề đầy ẩn ý hỏi.
“Nàng gả vào Đông cung chỉ vì ăn no chờ chết?”