Xa giá của Thái tử chậm rãi vào thành Bàn Vân trong sự nghênh đón của các quan viên.
Hai bên đường có binh sĩ canh gác, không cho phép kẻ khác lại gần.
Tiêu Hề Hề vén rèm xe, muốn nhìn phong cảnh bên ngoài, nào ngờ vừa vén rèm lên thì gió lạnh mang theo hạt băng ùa vào trong, làm nàng rùng mình.
Nàng vội vàng kéo rèm lại.
“Hình như tuyết sắp rơi rồi, bây giờ mới tháng Mười, mà tuyết lại rơi sớm như vậy.”
Lạc Thanh Hàn thấy nàng rụt cổ, co hai tay trong ống tay áo, trông giống nông phụ dưới quê hơn là sủng phi.
Hắn hỏi “Nàng lạnh à?”
Tiêu Hề Hề “Không sao.”
Tuy mùa đông ở đây rất lạnh, nhưng dù sao nàng cũng là người luyện võ, thân thể chịu lạnh hơn người thường.
Lạc Thanh Hàn “Đưa tay cho ta.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn chìa tay ra.
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, xác nhận tay nàng không lạnh, lúc này mới yên tâm.
“Quận Trần Lưu cũng không thể so với Thịnh Kinh, mùa đông ở đây rất lạnh, nàng nhớ mặc thêm y phục, đừng chạy lung tung, kẻo nhiễm lạnh.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu “Thần thiếp biết rồi.”
Xa giá của Thái tử dừng trước cửa phủ Trần Lưu vương.
Nhị công tử Cừu Lỗi và Tam công tử Cừu Thịnh đã đợi trước cửa từ lâu.
Bọn họ thấy xa giá của Thái tử xuất hiện, lập tức dẫn đồng liêu, quản sự trong phủ tiến lên hành lễ.
“Bái kiến Thái tử Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn bước lên bậc thang, từ từ xuống xe.
Lúc này các hạt băng đã biến thành tuyết lớn, bông tuyết lất phất rơi xuống.
Thường công công giũ áo choàng xanh đen khoác lên người Thái tử, bên cạnh có tiểu thái giám cầm ô che tuyết.
Tiêu Hề Hề cũng ra khỏi xe ngựa.
Cửa lớn vương phủ mở rộng, trên dưới cả phủ nghênh đón Thái tử bước vào.
Thái tử sải bước vào vương phủ, những người khác theo sau.
Đầu tiên bọn họ đến Trường Sinh cư, nơi ở của Trần Lưu vương.
Vừa bước vào Trường Sinh cư đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, địa noãn trong phòng rất nóng, nhiệt độ rất cao. Trần Lưu vương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, tuy mới ngoài bốn mươi, nhưng tóc đã điểm hoa râm.
Thấy Thái tử đến, ông cố gắng đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Trần Lưu vương không cần đa lễ, người cứ nằm đó đi.”
Trần Lưu vương nhìn Thái tử trước mặt, đôi mắt đục ngầu nhất thời thất thần.
Ông lẩm bẩm nói “Thật là giống!”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Giống ai?”
Trần Lưu vương không trả lời.
Một lúc sau, ông mới tỉnh táo lại, xúc động nói “Điện hạ trông rất giống Hoàng thượng lúc trẻ.”
Lạc Thanh Hàn không tỏ ý kiến gì với đáp án này.
Tuy hắn có hai ba phần giống với đường nét của phụ hoàng, nhưng nghiêm túc mà nói, hai người hoàn toàn khác nhau, ít người nghĩ hai cha con họ giống nhau.
Trần Lưu vương xuất thân võ tướng, thân thể cường tráng, nhưng bây giờ vì bệnh tật giày vò mà cả người gầy trơ xương, từ trên xuống dưới hầu như không có da thịt.
Ông xúc động nói “Điện hạ có thể đích thân đến thăm ta, là vinh hạnh của ta, ta dù có chết, cũng không còn hối tiếc!”
Lạc Thanh Hàn “Vương gia đừng bi quan như vậy, lần này ta ra ngoài có dẫn theo thái y, lát nữa có thể để thái y khám cho người, nói không chừng vẫn trị được. Phụ hoàng trong cung nghe tin người bệnh, vô cùng lo lắng, cố ý bảo ta đến thăm người, hi vọng người mau chóng bình phục, quận Trần Lưu còn cần người trấn giữ.”
Trần Lưu vương nghe vậy, hốc mắt hơi đỏ lên “Không ngờ ở xa như vậy mà Hoàng thượng vẫn còn nhớ ta, ta rất cảm động. Dù bệnh của ta có trị khỏi hay không, ta cũng sẽ luôn ghi nhớ ân tình này của bệ hạ, dù có chết, kiếp sau cũng kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân đức của bệ hạ!”
Lạc Thanh Hàn lại an ủi ông vài câu, sau đó sai người gọi thái y tới.
Thái y chẩn bệnh cho Trần Lưu vương, trịnh trọng nói.
“Bệnh của vương gia đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, gần như vô phương cứu chữa, vi thần chỉ có thể đảm bảo những ngày còn lại của vương gia có thể sống thoải mái dễ chịu hơn.”
Trần Lưu vương sớm đã đoán được kết quả như vậy, ông bình tĩnh nói “Có thể thoải mái đi hết chặng đường cuối cùng, với ta mà nói thế là đủ rồi, mong thái y giúp ta kê đơn.”
Thái y chắp tay, đứng dậy đi tới bên cạnh viết đơn thuốc.
Lạc Thanh Hàn nhìn Trần Lưu vương bệnh phờ phạc trên giường, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.
Trần Lưu vương nói “Thái tử Điện hạ không cần lo lắng cho bệnh tình của ta, sống chết có số, đời này của ta có thể được Hoàng thượng trọng dụng, còn được phong làm Trần Lưu vương, đã là vinh hạnh lớn nhất của ta. Có nhiều người cả đời chưa chắc được vinh hạnh như ta, bây giờ dù ta có chết cũng không còn hối tiếc, chỉ có ba đứa con trai vô dụng này làm ta không yên tâm, mong Thái tử Điện hạ sau này có thể giúp đỡ chúng một chút.”
Lạc Thanh Hàn “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Thái y đưa đơn thuốc cho Thái tử xem xét.
Do hoàn cảnh trong cung phức tạp, Hoàng đế đã yêu cầu các hoàng tử từ nhỏ phải học một số y lý cơ bản, vì vậy Lạc Thanh Hàn khá quen thuộc một số dược liệu thông thường.
Hắn đọc đơn thuốc một lần, cảm thấy đơn thuốc không vấn đề gì, mới sai người sắc thuốc theo toa.
Trần Lưu vương lần nữa bày tỏ lòng biết ơn của mình với Thái tử.
Trần Lưu vương vẫn còn bệnh, sức lực có hạn, chẳng qua bao lâu, ông bắt đầu thấy mệt mỏi.
Lạc Thanh Hàn nói “Người nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác ta tới thăm người.”
Hắn xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Ba vị công tử trong vương phủ đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Thái tử xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lần lượt quét qua ba người bọn họ.
Đại công tử Cừu Viễn hay cười, thoạt nhìn là người chu đáo điềm tĩnh.
Nhị công tử Cừu Lỗi cũng đang cười, nhưng nụ cười đó gàn dở không thể diễn tả, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy người này không đáng tin.
Tam công tử Cừu Thịnh nhỏ nhất cúi đầu, dáng vẻ lơ đãng.
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Các ngươi vào trong chăm sóc phụ vương đi, ta đi trước.”
Cừu Viễn nói “Ta đưa người đến chỗ nghỉ ngơi.”
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Lúc bọn họ bước ra khỏi Trường Sinh cư, bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng.
Gió lạnh cuốn bông tuyết ập đến, xua tan hết hơi nóng và mùi thuốc bám trên người Lạc Thanh Hàn.
Thường công công mở ô giấy dầu che gió tuyết cho Thái tử.
Bọn họ đi được vài bước, nhanh chóng nhìn thấy một người.
Tiêu Hề Hề đang đứng dưới một cái cây cách đó không xa, thỉnh thoảng xoa xoa tay, dậm dậm chân.
Nàng rướn cổ nhìn sang Trường Sinh cư, thấy Thái tử đi ra, nàng chạy nhanh về phía hắn như chim bay về tổ.
“Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn nhíu mày “Sao nàng lại ở đây? Không phải bảo nàng về phòng trước rồi sao?”
Tiêu Hề Hề khoác áo choàng, đội mũ trùm đầu, nhưng dù vậy, mũi và má nàng vẫn đỏ ửng vì lạnh.
Nàng nhỏ giọng nói “Thần thiếp không yên tâm về người.”