Lạc Thanh Hàn bị Hoàng đế gọi đến ngự thư phòng giáo huấn một trận.
“Nếu con đã tra ra người hạ độc, sao lại không nói với trẫm trước? Tại sao lại nói với Hoàng hậu trước? Chẳng lẽ trong lòng con, trẫm không đáng tin bằng Hoàng hậu sao?”
Lạc Thanh Hàn quỳ trên đất “Nhi thần không có ý đó.”
“Con không có ý đó, thì có thể là gì? Tam hoàng tử, trẫm hi vọng con hiểu rõ, trẫm lập con làm Thái tử không phải vì con và Hoàng hậu có quan hệ thân thiết, mà vì con có năng lực, có thủ đoạn, tính cách trầm ổn, nếu con còn đứng về phía Hoàng hậu e là ngôi vị Thái tử này phải đổi người rồi!”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt “Nhi thần biết sai rồi.”
Hoàng đế biết rõ đạo lý vừa đấm vừa xoa.
Ông đỡ Lạc Thanh Hàn đứng dậy, sâu xa nói.
“Trẫm biết con là do Hoàng hậu nuôi nấng, con biết ơn Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu dù sao cũng là nữ nhân, tầm nhìn không xa, con không được để bà ấy ảnh hưởng. Con phải nhớ, con là Thái tử của vương triều Đại Thịnh, tương lai thiên hạ này sẽ do con tiếp quản, tuyệt đối không được để nữ nhân chi phối ý nghĩ của mình.”
“Nhi thần nhớ rồi.”
Hoàng đế vỗ vỗ vai hắn “Trẫm luôn xem trọng con, con đừng làm trẫm thất vọng.”
Sau đó, họ thương nghị vài chuyện trong triều.
Lạc Thanh Hàn rời ngự thư phòng thì mặt trời đã lặn, màn đêm dần buông.
Cung nữ cầm đèn lồng đi phía trước.
Lạc Thanh Hàn về Đông cung không đến thư phòng như thường lệ, mà trực tiếp đến điện Thanh Ca.
Trên đường đi, Lạc Thanh hàn vô tình thấy hai vật nhỏ màu vàng nằm trên bãi cỏ ven đường.
Hắn dừng lại, bước về phía đó.
Nhờ ánh sáng của đèn lồng, hắn nhận ra đó là hai tấm bùa hộ thân tinh xảo.
Thường công công cúi xuống, nhặt hai tấm bùa hộ thân, dâng đến trước mặt Thái tử.
Lạc Thanh Hàn cầm hai tấm bùa nhìn hồi lâu, giống hệt tấm bùa mà Tiêu Hề Hề đưa cho hắn.
Hắn sờ sờ túi tiền bên hông, tấm bùa hộ thân của hắn vẫn còn, không có mất.
Hai tấm bùa hộ thân này từ đâu ra?
Lần này Thái tử đến điện Thanh Ca, đã có người thông báo.
Tiêu Hề Hề sớm đã dẫn người ra ngoài đón tiếp.
“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn lắc lắc hai tấm bùa hộ thân trước mặt nàng “Đây là đồ của nàng?”
Tiêu Hề Hề nhìn tấm bùa hộ thân, cau mày nói “Đây là hai tấm bùa hộ thân thần thiếp đưa cho mẫu thân và muội muội, sao chúng lại ở chỗ người?”
“Vừa rồi ta nhặt được ở ven đường, có lẽ mẹ nàng không cẩn thận làm mất, có cần phái người đưa cho họ không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không cần.”
Nàng biết rõ tính tình của Tiết thị, Tiết thị hành sự cẩn thận chu đáo, chưa từng để mất thứ gì, có lẽ Tiết thị sợ bị nàng lây vận xui nên cố tình vứt đi.
Thấy vẻ dò hỏi trong mắt Lạc Thanh Hàn, Tiêu Hề Hề chủ động giải thích.
“Chiều nay thần thiếp thấy trên người mẫu thân và muội muội có vận đen, trong lòng thầm tính một quẻ, hai ngày nữa có thể gặp nạn khi qua cầu. Thần thiếp sợ hai người xảy ra chuyện nên đưa cho họ hai cái tấm bùa hộ thân này, đáng tiếc …”
Đáng tiếc Tiết thị không cảm kích.
Lạc Thanh Hàn cầm lấy hai tấm bùa hộ thân trong tay nàng.
“Nếu họ không muốn, vậy cho ta đi, vừa lúc nàng còn nợ ta hai tấm bùa.”
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Hai tấm bùa hộ thân này bị ném xuống đất rồi, Điện hạ không chê sao?”
“Bảo bối có thể cứu mạng, ta cầu còn không được.”