Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 405

Tuyết dày và gạch vỡ lộp độp rơi xuống đất.

Bốn người trong phòng sửng sốt trước biến cố xảy ra đột ngột, không kịp né tránh đã bị ngói và tuyết rơi trúng đầu.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đáp xuống, lập tức ra tay.

Một người khống chế lão sư thái, người còn lại quật ngã hai tiểu ni cô xuống đất.

Tình hình tức thì đảo ngược.

Lão sư thái và hai tiểu ni cô cố gắng chống cự, nhưng thân thủ của bọn họ kém xa Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn, hoàn toàn không thể chống cự, cuối cùng bị Tiêu Hề Hề dùng khăn trải giường trói chặt.

May là Lạc Dạ Thần không bị gạch rơi trúng, chỉ bị tuyết phủ đầu.

Y rũ tuyết trên đầu, nhìn hai người trước mắt từ trên trời rơi xuống, sau đó nhìn đám ni cô bị trói chặt, ngây ngẩn cả người.

“Hai … hai người sao lại tới đây?”

Tiêu Hề Hề “Chúng ta tới cứu người đó.”

Lạc Dạ Thần không tin được “Hai người không phải đang bất tỉnh à?”

Tiêu Hề Hề “Chúng ta sớm đã phát hiện am ni cô này có vấn đề, vẫn luôn cẩn thận đề phòng, vừa nãy chúng ta giả vờ bất tỉnh, lừa bọn chúng thôi.”

Lão sư thái tức giận nói “Các người trơ tráo!”

Tiêu Hề Hề làm mặt quỷ lè lưỡi “Thì sao, chúng ta trơ tráo thế đó, ngươi có giỏi thì tới cắn ta đi.”

Lão sư thái “……”

Bà tức giận đỏ mặt, muốn chửi thề.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân.

Lão sư thái biết đồng bọn của mình đến, vừa định hét lên thì Tiêu Hề Hề dùng giẻ bịt miệng bà lại.

Giẻ lau lâu ngày không giặt, vừa bẩn vừa hôi, suýt nữa khiến bà ngất xỉu.

Hai tiểu ni cô khác cũng bị Tiêu Hề Hề đánh ngất.

Lạc Thanh Hàn nháy mắt với nàng.

Cả hai vô cùng ăn ý nấp sau cánh cửa.

Cửa bị đẩy ra, hai tiểu ni cô lần lượt đi vào, vừa nãy bọn họ đang canh chừng bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng động lớn, sợ có chuyện nên vội chạy tới xem tình hình.

Vừa vào phòng, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trốn sau cửa bất ngờ ra tay!

Trước khi hai tiểu ni cô biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đã bị đánh mạnh vào gáy, sau đó mắt tối sầm rồi bất tỉnh.

Khăn trải giường đã dùng hết, nên Tiêu Hề Hề chỉ đành rút thắt lưng trên người Đại hoàng tử để trói hai tiểu ni cô lại.

Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Lạc Dạ Thần trắng bệch như tờ giấy, nửa người trên dựa vào mép bàn, toàn thân yếu ớt.

Thấy thắt lưng của mình bị cướp, y rất muốn phản kháng nhưng sức lực yếu ớt, đành trơ mắt nhìn thắt lưng bị biến thành dây trói.

Lạc Thanh Hàn ra ngoài, đi một vòng xem xét, để đảm bảo trong am ni cô không còn ni cô nào khác.

Hắn ra khỏi am ni cô, thấy Triệu Hiền, Tiêu Lăng Phong và Ngọc Lân vệ đều bất tỉnh.

Xem ra tất cả họ cũng đã ăn cơm chay có bỏ thuốc mê.

Lạc Thanh Hàn đánh thức Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong.

Hai người phản ứng rất nhanh, vừa tỉnh lại liền biết mình bị người khác gài bẫy.

Hai người lập tức quỳ xuống nhận tội.

“Là mạt tướng sơ suất, trúng kế kẻ gian, xin Thái tử Điện hạ trách phạt!”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Chuyện trách phạt nói sau, đánh thức mọi người trước, đám ni cô bỏ thuốc các ngươi đã bị ta bắt trói, các ngươi đưa bọn chúng đi thẩm vấn, xem kẻ nào là người âm thầm sai khiến.”

Hai người đồng thanh trả lời.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ có hơi sợ.

May là Thái tử thận trọng, không trúng kế, kịp thời khống chế đám ni cô đó, nếu không tối nay bọn họ sẽ mất mạng tại đây.

Lạc Thanh Hàn “Gọi thái y tới, Đại hoàng tử bị thương rồi.”

“Vâng!”

Lạc Thanh Hàn vừa trở vào am ni cô, thái y cũng theo sau vào.

Thái y vừa vào cửa thì quỳ xuống nhận tội với Thái tử.

“Là vi thần sơ suất, không kịp thời phát hiện thức ăn bị bỏ thuốc, vi thần tội đáng muôn chết!”

Đáng lý mà nói, bọn họ người đông không nên cẩu thả như vậy, đêm nay thật sự quá lạnh, ai cũng muốn ăn cái gì đó nóng để sưởi ấm cơ thể, hơn nữa đám ni cô đó thoạt nhìn yếu ớt, vì vậy mọi người buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại suýt vì thế mà bị diệt.

Lạc Thanh Hàn “Trị thương cho Đại hoàng tử trước.”

“Vâng.”

Thái y đứng dậy, cẩn thận xem vết thương trên chân Đại hoàng tử.

Lạc Dạ Thần yếu ớt hỏi “Chân này còn giữ được không?”

Thái y an ủi “Người đừng quá lo, vi thần xem xét vết thương, không có thương tổn đến gân cốt, chỉ cần người nghỉ ngơi thật tốt, sẽ hoàn toàn khôi phục, không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày.”

Nghe vậy, Lạc Dạ Thần thấy nhẹ nhõm “Vậy thì tốt.”

Thái y nhanh chóng giúp y băng bó vết thương.

Triệu Hiền dẫn theo năm Ngọc Lân vệ bước vào, kéo năm ni cô ra ngoài.

Thái tử phất tay, thái y thức thời lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Thái tử, Đại hoàng tử và Tiêu Hề Hề.

Lạc Dạ Thần dựa vào cạnh bàn, vết thương trên chân vẫn còn đau.

Y nhìn chằm chằm Thái tử và Tiêu Hề Hề, tức giận quát “Nếu các ngươi không bất tỉnh, sao không tới cứu ta sớm một chút? Nếu các ngươi sớm xuất hiện, ta đã không phải chịu một dao này!”

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Nếu ta xuất hiện sớm, huynh có nghi ngờ ta và đám ni cô này là đồng bọn không?”

Lạc Dạ Thần không thể trả lời.

Thật ra, nếu không phải lão sư thái đó ép y viết phong thư kia, nói những lời kia, y có lẽ nghi ngờ Thái tử thật.

Dù sao hiện giờ y đang đi cùng Thái tử, quan hệ giữa y và Thái tử cũng không tốt, nếu lúc này y xảy ra chuyện, Thái tử nhất định là kẻ tình nghi lớn nhất.

Lạc Thanh Hàn “Ta không ngại nói huynh biết, ta chỉ muốn huynh chịu khổ một chút, tục ngữ có câu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần này cho huynh một bài học, để huynh biết có bao nhiêu người đang âm thầm nhắm vào ta và huynh. Trước đó, bọn chúng muốn giết ta, giá họa cho huynh, bây giờ bọn chúng muốn giết huynh, giá họa cho ta, huynh và ta như nhau, cùng là mục tiêu sống trong mắt người khác.”

Lạc Dạ Thần muốn bác bỏ, nhưng y mấp máy môi lại không biết nói gì.

Tất cả sự thật bày trước mắt y, y không thể phủ nhận.

Dù là Thái tử hay Hoàng trưởng tử, đều là hòn đá ngáng chân trên con đường tiến thân của người khác.

Lạc Thanh Hàn “Hôm nay huynh may mắn thoát nạn, nhưng huynh có thể đảm bảo lần nào huynh cũng may mắn như vậy không? Nếu huynh cứ tiếp tục ngu ngơ như vậy, sớm muộn gì cũng bị người khác gi.ết chết, đến lúc đó chuyện ta có thể làm chính là tiết Thanh Minh mỗi năm thắp cho huynh thêm hai nén hương.”

Sắc mặt Lạc Dạ Thần đỏ bừng sau khi bị hắn dạy dỗ, vô cùng xấu hổ tức giận.

“Chuyện nên nói ta nói hết rồi, huynh tự mình suy nghĩ đi.”

Lạc Thanh Hàn nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa, hắn nghe thấy Lạc Dạ Thần không cam lòng nói một câu.

“Cảm ơn.”

Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay lại nhìn y.

Lạc Dạ Thần lập tức xù lông “Ngươi nhìn gì mà nhìn?!”

Lạc Thanh Hàn phớt lờ y, nói với Tiêu Hề Hề bên cạnh “Chúng ta đi.”

“Vâng.”

Tiêu Hề Hề nhanh chóng theo sau, rời đi với Thái tử.
Bình Luận (0)
Comment