Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 410

Sự thật chứng minh khi Lạc Dạ Thần mặt dày, y quả thật mặt dày vô đối!

Vì bảo vệ bát sủi cảo lớn trong tay, y trực tiếp nhổ bước bọt vào trong bát, sau đó đắc ý cười nhìn Thái tử và Tiêu Hề Hề.

“Bây giờ bát sủi cảo này là của ta!”

Tiêu Hề Hề “……”

Tiêu Hề Hề tức thì bật khóc.

Lạc Thanh Hàn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng, an ủi nàng “Đừng khóc, ta cho người nấu một nồi sủi cảo khác, nàng muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Tiêu Hề Hề nghe vậy, tiếng khóc mới dần ngừng lại.

Nàng ngậm nước mắt nói “Thần thiếp thích ăn sủi cảo nhân thịt heo cải thảo, phải cho nhiều thịt ít cải.”

Lạc Thanh Hàn lau nước mắt cho nàng “Được.”

Hắn liếc nhìn Thường công công.

Thường công công hiểu, lập tức nói “Nô tài đi bảo ngự trù chuẩn bị.”

Lạc Dạ Thần thấy vậy càng thêm đắc ý.

Dù y bị thương cũng không ai có thể cướp thắng y!

Y cầm đũa gắp một sủi cảo cỡ lớn, nhìn kỹ một chút, phát hiện sủi cảo ngoại trừ có hơi lớn cũng không có gì đặc biệt, nhất định có thể ăn được.

Y thử cắn một miếng, là nhân trứng hẹ.

Trứng hẹ do chính tay ngự trù xào nên mùi vị dĩ nhiên rất ngon.

Lạc Dạ Thần hài lòng, sau đó cắn một miếng lớn.

Kết quả lần này suýt nữa gãy răng!

Y đau đớn hét lên.

Tiêu Hề Hề và Thái tử đang chuẩn bị ăn hai bát sủi cảo nhỏ hơn thì nghe thấy tiếng hét, đồng thời quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần che miệng, đôi mắt đau đến đỏ ửng.

Tiêu Hề Hề hỏi “Người sao vậy?”

Lạc Dạ Thần duỗi ngón tay, lấy đồng tiền có mùi trứng hẹ từ trong miệng ra.

Y tức giận hỏi “Các ngươi còn giấu đồ trong sủi cảo, các ngươi muốn giết ta sao?!”

Tiêu Hề Hề nhìn thấy đồng tiền, đôi mắt nàng sáng lên, vui vẻ nói “Đây là đồng tiền ta cố ý bỏ vào, nếu người ăn trúng nó, có nghĩa là trong năm tới người sẽ gặp may mắn!”

Lạc Dạ Thần ngẩn người.

Y không ngờ còn có chuyện như vậy.

Tiêu Hề Hề thúc giục Thái tử bên cạnh.

“Người cũng mau ăn đi, thần thiếp bỏ tận mấy đồng tiền trong sủi cảo, đừng để Đại hoàng tử chiếm hết điềm lành.”

Lạc Thanh Hàn gắp một chiếc sủi cảo, từ từ cắn nó.

Tiêu Hề Hề nhìn hắn không chớp mắt.

Lạc Thanh Hàn há miệng, phun ra một đồng tiền.

Tiêu Hề Hề vui vẻ nói “Điện hạ cũng ăn được tiền rồi!”

Lạc Dạ Thần nhìn đồng tiền trong tay, dù răng vẫn còn đau, nhưng tức giận trong lòng đã biến mất.

Y lau sạch đồng tiền rồi nhét dưới gối.

Kế đó Tiêu Hề Hề cũng ăn sủi cảo có đồng tiền, nàng cầm đồng tiền trong tay, vui vẻ nói “Xem ra năm tới chúng ta đều sẽ gặp may mắn!”

Lạc Thanh Hàn đưa đồng tiền của mình cho nàng.

“Nàng giữ giúp ta.”

Tiêu Hề Hề lau sạch hai đồng tiền, nhét chúng vào túi tiền mà nàng mang theo bên mình.

Nàng còn muốn ăn tiếp, nhưng bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.

Hắn nhắc nhở “Nhân sủi cảo hình như chưa chín.”

Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn, thấy thịt heo trong sủi cảo vẫn còn sống.

Nàng ngạc nhiên “Sao lại như vậy?”

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc suy nghĩ “Có lẽ chúng ta gói sủi cảo quá lớn.”

Tiêu Hề Hề thất vọng “Xem ra không thể quá tham lam, sau này chúng ta gói sủi cảo nhỏ hơn.”

Lạc Thanh Hàn định sai người mang số sủi cảo này vào bếp nấu lại, nhưng phát hiện Lạc Dạ Thần đã ăn hết một nửa, nhìn y ăn ngon lành, dường như không để ý nhân sủi cảo chưa chín.

Lạc Dạ Thần nhét sủi cảo vào miệng, cảm thấy mùi vị sủi cảo ngon hơn nhiều so với dự đoán.

Y đang ăn, đột nhiên phát hiện Thái tử và Tiêu trắc phi nhìn y không chớp mắt, sắc mặt rất kỳ lạ.

Lạc Dạ Thần nuốt sủi cảo trong miệng, cảnh giác hỏi “Các ngươi muốn làm gì? Lẽ nào còn muốn cướp sủi cảo của ta?”

Tiêu Hề Hề “Không, chúng ta không cướp của người.”

Lạc Dạ Thần thấy nàng chủ động nhượng bộ, lập tức đắc ý “Hừ, xem như các ngươi biết điều!”

Y nhanh chóng ăn hết sủi cảo trong bát.

Y lau miệng, cảm thấy chưa đã “Không ngờ tay nghề của các ngươi cũng không tệ, nếu sau này Tam hoàng đệ không thể làm Thái tử, có thể dẫn thê tử ra ngoài mở sạp bán sủi cảo, ha ha ha!”

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm hỏi “Huynh không thấy đau bụng sao?”

“Thân thể ta còn khỏe hơn ngươi nhiều, sao ta có thể đau bụng, ngươi …” Lạc Dạ Thần còn chưa nói xong, phút chốc cảm thấy bụng đau thắt.

Thấy y ôm bụng sắc mặt tái nhợt, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn lập tức hiểu ra.

Tiêu Hề Hề “Chúng ta về phòng mình ăn sủi cảo thôi.”

Lạc Thanh Hàn “Ừm, đi thôi.”

Lạc Dạ Thần đau đớn hét lên “Có phải các ngươi bỏ thuốc vào sủi cảo không?”

Tiêu Hề Hề “Không, chúng ta chỉ nấu sủi cảo chưa chín thôi.”

Lạc Dạ Thần “……”

Y đập đầu vào thành giường, tự hỏi đi hỏi lại.

Sao y lại nghĩ không thông như vậy? Lại đi ăn sủi cảo của đôi cẩu nam nữ đó!

Tiêu Hề Hề và Thái tử về phòng, ăn một bữa sủi cảo nhân thịt heo cải thảo ngon lành.

Lạc Dạ Thần bị tiêu chảy suốt cả buổi chiều, cuối cùng phải nhờ thái y kê đơn, mới dần đỡ hơn.

Tiêu Hề Hề nhìn y, thấy y nằm trên giường như người chết.

Nàng vốn tưởng bộ dạng y như vậy sẽ không thể đi miếu hội, nhưng không ngờ sau bữa cơm tất niên, Lạc Dạ Thần kéo lê thân thể yếu ớt của mình, kiên quyết bò xuống giường.

Y nhận nạng từ thái giám, khập khiễng đi đến bên cạnh Thái tử và Tiêu trắc phi, ngẩng cao đầu nói.

“Không phải chỉ là sủi cảo chưa chín thôi sao? Ta đường đường là Đại hoàng tử, chuyện này chả là gì với ta cả!”

Tiêu Hề Hề nhìn hai chân run run của y, có hơi không đành “Lúc này rồi cũng đừng cố khoe mẽ nữa?”

Lạc Dạ Thần “Ta không có khoe mẽ, ta rất mạnh mẽ!”

Tiêu Hề Hề “……”

Ba chiếc mặt nạ tổng cộng ba mươi văn tiền, Tiêu Hề Hề không có tiền trong người, vốn nàng muốn xin tiền Thái tử, nhưng nghĩ lại lát nữa nàng còn phải mua đồ ăn, tiền của Thái từ phải tiết kiệm một chút.

Thế nên nàng đưa tay về phía Đại hoàng tử.

“Cho ta mượn năm lượng.”

Lạc Dạ Thần không phục “Tại sao ta phải cho cô mượn?”

Tiêu Hề Hề “Đâu phải ta không trả, người đừng có keo kiệt như vậy, hơn nữa người đường đường là Đại công tử, lẽ nào năm lượng bạc cũng không có à?”

Lạc Dạ Thần không muốn mình bị nói keo kiệt, đành hậm hực móc túi tiền.

Y lục tìm mãi, cuối cùng chỉ tìm được ba lượng bạc và vài đồng lẻ.

Y có rất nhiều ngân phiếu, nhưng ngân phiếu phải đến tiền trang đổi mới xài được, tiền trang giờ này đã đóng cửa, đương nhiên không xài được.

Y nói “Ta chỉ có ba lượng thôi.”

Tiêu Hề Hề “Vậy đưa ta ba lượng.”

Lạc Dạ Thần đưa ba lượng qua.

Tiêu Hề Hề nhận tiền “Còn hai lượng kia cho nợ, nhớ trả ta đó.”

Lạc Dạ Thần “Được, sẽ trả cho cô.”

Tiêu Hề Hề trả tiền mặt nạ xong, kéo tay Thái tử đi về phía trước.

Lạc Dạ Thần chống nạng khập khiễng theo sau.

Đi được mấy bước, y mới chợt nhận ra.

Rõ ràng y là người cho Tiêu Hề Hề mượn tiền, sao cuối cùng lại là y nợ Tiêu Hề Hề hai lượng bạc?!

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Tiêu Hề Hề, cô đứng lại cho ta!”

Tiêu Hề Hề chẳng những không đứng lại, còn kéo Thái tử chạy nhanh hơn.

Lạc Dạ Thần bị thương ở chân, chống nạng chạy không nhanh, không đuổi kịp bọn họ, tức giận đến mức suýt nổ tung tại chỗ.

Phía trước có người đang biểu diễn múa lân, rất nhiều khán giả vây quanh vỗ tay tán thưởng, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Hề Hề kéo Thái tử vào đám đông, nhìn hai con lân nhảy nhót, một trong hai con lân cố tình chạy đến trước mặt Tiêu Hề Hề, lăn một vòng trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề cùng mọi người vỗ tay.

Lúc này, nàng tinh ý nhận thấy xung quanh hình như có người đang nhìn chằm chằm mình.

Nàng lập tức nhìn xung quanh, thấy mọi người đang xem biểu diễn, không tìm được người khả nghi nào.

Nàng theo bản năng nhận thấy nguy hiểm.

Nàng kéo Thái tử ra ngoài, rời khỏi đám đông, cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn còn.

Tiêu Hề Hề không kìm được muốn quay đầu lại, nhưng Thái tử bên cạnh ôm lấy nàng.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng.

“Đừng nhìn lại.”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Lẽ nào người cũng nhận thấy có người đang theo dõi chúng ta?”

Lạc Thanh Hàn “Ừm.”

“Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là về dịch trạm?”

“Không cần, nàng muốn chơi gì thì cứ chơi, những chuyện khác ta tự có sắp xếp.”

Tiêu Hề Hề nghe hắn nói vậy, tức thì thấy nhẹ nhõm, không quan tâm đến người đang theo dõi bọn họ.

Nàng thấy bên cạnh có người bán đậu hủ, hương vị thơm ngon, bèn đi tới định mua một bát ăn thử.

Lúc này, Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng khập khiễng đuổi kịp.

Y tức giận nói “Trả tiền cho ta!”

Tiêu Hề Hề hỏi “Người ăn đậu hủ không?”

Lạc Dạ Thần “Ta không ăn!”

“Người ăn đậu hủ ngọt hay mặn?”

Lạc Dạ Thần “Dĩ nhiên là ăn mặn rồi!”

Tiêu Hề Hề hỏi Thái tử, ăn ngọt hay mặn?

Lạc Thanh Hàn “Sao cũng được.”

Tiêu Hề Hề giơ bốn ngón tay về phía chủ quán “Cho ta bốn bát đậu hủ mặn!”

Bên cạnh có bày bàn nhỏ thấp và ghế ngồi.

Tiêu Hề Hề kéo Thái tử và Đại hoàng tử đến ngồi chờ thức ăn.

Vốn Lạc Dạ Thần không hiểu, bọn họ chỉ có ba người, tại sao Tiêu Hề Hề lại mua bốn bát đậu hủ, đến khi đậu hủ được bưng lên, y mới biết nguyên nhân …

Tiêu Hề Hề “Ta một bát, tướng công một bát, Đại công tử một bát, ta một bát nữa, ừm, vừa đủ bốn bát!”

Lạc Dạ Thần “……”

Lạc Dạ Thần cạn lời, nữ nhân này lại ăn tận hai bát!

Y quay đầu nhìn Thái tử, giễu cợt nói “Xem lượng cơm của nữ nhân nhà ngươi, mỗi bữa đều ăn nhiều như vậy, không sợ ăn nghèo luôn sao?”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Không sao, dù sao cũng là huynh trả tiền mua đậu hủ.”

Lạc Dạ Thần “……”

Chết tiệt, y gần như quên mất chuyện tiền rồi!

Y lập tức đòi tiền Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề lại hỏi y “Người muốn bỏ hành băm hay hẹ?”

Lạc Dạ Thần trả lời theo bản năng “Hẹ.”

Tiêu Hề Hề ẩn ý nhìn y một cái.

Lạc Dạ Thần khó hiểu “Sao cô lại nhìn ta như vậy?”

Tiêu Hề Hề vừa thêm hẹ cho y, vừa cười nói “Hẹ bổ thận tráng dương, rất hợp với người.”

Lạc Dạ Thần rất muốn chửi thề.

Cái gì gọi là rất hợp với ta.

Lão tử trẻ tuổi, thân thể tráng kiện, không cần tráng dương gì cả!

Tiêu Hề Hề lại hỏi Thái tử, muốn hành băm hay hẹ?

Lạc Thanh Hàn ẩn ý nhìn Đại hoàng tử trước, sau đó thản nhiên nói “Ta muốn hành băm.”

Lạc Dạ Thần tức giận, lại không thể trút ra, chỉ đành kiềm nén ăn sạch bát đậu hủ.

Ăn đậu hủ xong, Tiêu Hề Hề lại đi mua thịt viên chiên.

Nàng hỏi Thái tử có muốn ăn không?

Thái tử nói không muốn ăn.

Thế nên Tiêu Hề Hề chỉ mua một phần thịt viên chiên.

Lạc Dạ Thần tức giận hỏi “Sao cô không mua giúp ta?”

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Không phải buổi chiều người bị tiêu chảy sao? Đồ dầu mỡ như vậy, người không nên ăn.”

Lạc Dạ Thần không nói nên lời.

Mấy ngày nay thái y dặn không được ăn đồ cay, nhiều dầu mỡ, tránh cho dạ dày quá tải, làm bệnh nặng thêm.

Y chỉ đành nhìn Tiêu Hề Hề ăn thịt viên chiên.

Đáng ghét hơn là thịt viên chiên đó mua bằng tiền của y!

Nàng vừa ăn vừa cảm thán “Thịt viên chiên bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngon quá!”

Lạc Dạ Thần tức giận muốn tự kỉ.

Tiêu Hề Hề gắp một viên thịt, đưa nó đến miệng Thái tử, ra hiệu cho hắn ăn thử.

Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi mở miệng, cắn viên thịt chậm rãi nhai.

Tiêu Hề Hề đầy mong đợi hỏi “Ngon không?”

Lạc Thanh Hàn “Ngon lắm.”

Tiêu Hề Hề cười híp mắt “Người ăn nữa không?”

“Không ăn, nàng ăn đi.”

Tiêu Hề Hề không khách khí ăn hết thịt viên chiên còn lại.

Miếu hội có rất nhiều món ngon, có món nàng từng thấy, có món chưa từng thấy, nàng không muốn bỏ món nào, nên ăn hết từng món một.

Lạc Dạ Thần không chịu được nữa, không tin được hỏi “Cô ăn nhiều như vậy rồi, còn chưa no sao?”

Tiêu Hề Hề “Không thể nào no, không bao giờ no!”

Lạc Dạ Thần chán ghét “Sao cô lại ăn nhiều vậy?”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Chuyện này thì người không hiểu rồi, người ăn chưa no chỉ có một phiền não, nhưng người ăn no sẽ có vô số phiền não, ta không muốn có nhiều phiền não, nên ta vĩnh viễn không bao giờ ăn no.”

Lạc Dạ Thần thấy nàng nói toàn lý lẽ lệch lạc, vô cùng khinh thường.

Lạc Thanh Hàn lại lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Được thôi, người vui là được!

Miếu hội trong thành cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có các tiết mục múa rồng múa lân, mà còn có nhiều sạp bán hàng, bán đồ ăn, còn có sạp bán đèn lồng, câu đối, pháo hoa, mặt nạ, v.v…

Tiêu Hề Hề cầm một chiếc mặt nạ mèo mập, đeo nó lên mặt, chớp mắt với Thái tử.

“Đẹp không?”

Lạc Thanh Hàn “Đẹp.”

Tiêu Hề Hề chọn ba chiếc mặt nạ là mèo mập, hồ ly, heo con.

Nàng đưa mặt nạ hồ ly cho Thái tử, đưa mặt nạ heo con cho Đại hoàng tử.

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Cô lại chọn cho ta chiếc mặt nạ xấu như vậy?!”

Tiêu Hề Hề “Đâu có xấu, rất dễ thương mà, không tin người đeo thử xem.”

Có lẽ vì vẻ mặt nàng quá nghiêm túc, Lạc Dạ Thần mới tin lời nói nhảm của nàng, cầm mặt nạ heo con đeo lên mặt.

Qua lớp mặt nạ, giọng y như bị bóp nghẹt.

“Không xấu thật à?”

Tiêu Hề Hề “Không xấu, rất hợp với người!”
Bình Luận (0)
Comment