Tiêu Hề Hề “Ây da, đều là người một nhà, đừng có chú trọng mấy cái lễ nghi này nữa.”
Nàng mở chiếc rương quen thuộc, thấy mấy cuốn truyện của mình an tĩnh nằm bên trong.
Nàng lấy tất cả ra, chuyển chúng sang chiếc rương khác.
Lạc Dạ Thần thấy vậy, không khỏi hỏi “Cô đang làm gì vậy?”
Tiêu Hề Hề vừa chuyển sách vừa nói “Mấy ngày nữa vào kinh rồi, ta muốn giấu số sách truyện này vào hành lý, lén mang vào cung.”
Lạc Dạ Thần “Cô dám đọc sách cấm trong cung, không sợ bị Thái tử biết sao?”
Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói “Chỉ cần người không nói, ta không nói, Thái tử làm sao biết?”
Lạc Dạ Thần đảo mắt, cố ý dọa nàng.
“Thái tử đến rồi!”
Tiêu Hề Hề quả nhiên giật mình, cuốn truyện trong tay nàng bị ném ra ngoài.
Nàng đột ngột xoay người, nhưng thấy cửa vẫn đóng, không thấy Thái tử đâu.
Lạc Dạ Thần thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha ha! Bộ dạng chột dạ của cô thật buồn cười!”
Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn y “Người dám gạt ta!”
Lạc Dạ Thần cười đắc ý “Ai bảo cô ngốc thế? Đáng đời bị gạt!”
“Người quên trong tay ta nắm điểm yếu của người rồi sao.”
Lạc Dạ Thần khinh thường nói “Ta đi ngay ngồi thẳng, sao có điểm yếu cho cô nắm, đừng hòng dọa được ta!”
“Ta thân thiện nhắc nhở người, lúc còn ở am ni cô, người bị một ni cô tên Linh Nhi tát mấy cái, chuyện này chắc người chưa quên chứ?”
Lạc Dạ Thần chợt nghẹn họng.
Khuôn mặt tuấn tú tức thì đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói “Nếu cô dám nói chuyện này ra ngoài, ta gi.ết chết cô!”
Tiêu Hề Hề thè lưỡi với y, hoàn toàn không quan tâm lời đe dọa của y.
Lạc Dạ Thần tức giận, nhưng lại không thể ra tay đánh nàng, dù sao thực lực võ công của đối phương bày ra trước mắt, nếu đánh nhau thật, cuối cùng chưa chắc ai sẽ là người bị đánh.
Y tức giận đập ván giường “Cô chờ đó cho ta, chờ Thái tử về, ta đi mách với hắn, nói cô giấu sách cấm ở chỗ ta!”
Tiêu Hề Hề “Ta đâu có đọc số sách đó một mình, người cũng có phần.”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Cùng lắm thì chúng ta chết chung!”
Tiêu Hề Hề không muốn chết chung với tên ngốc này.
Nàng cúi xuống nhặt cuốn truyện bị ném dưới đất lên, thổi bụi trên đó.
Lạc Dạ Thần muốn nói gì đó, nhưng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Y mất kiên nhẫn hỏi “Ai đó?”
Giọng của Thường công công vọng vào cửa.
“Thái tử đến rồi, mời người mở cửa.”
Lạc Dạ Thần ngẩn người.
Y quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, nhắc nhở nói “Thái tử đến rồi!”
Tiêu Hề Hề theo bản năng muốn giấu sách truyện trong tay, nhưng nhớ chuyện mới xảy ra, lập tức bình tĩnh lại, tức giận nói.
“Người lại muốn gạt ta!”
Lạc Dạ Thần “Lần này ta không gạt cô, Thái tử đến thật rồi! Cô không nghe thấy giọng của Thường Hỉ sao?”
Tiêu Hề Hề “Có lẽ người và Thường công công bắt tay với nhau gạt ta.”
Lạc Dạ Thần cạn lời “Thường Hỉ là người của Thái tử, sao có thể bắt tay với ta? Nếu hắn đứng cùng phe với ta, liệu Thái tử có tha cho hắn không?”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy lời của y có lý.
Nàng hơi dao động.
Lúc này, một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
“Mở cửa.”
Tiêu Hề Hề tức thì hoảng sợ.
Là giọng của Thái tử!
Thái tử đến thật rồi!
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Thấy chưa, Thái tử đến thật rồi, ta đâu có gạt cô.”
Tiêu Hề Hề không có thời gian nói với y, nàng vội nhét cuốn truyện trong tay vào rương, dùng sức đóng nắp.
Nàng nhìn xung quanh nhưng không tìm được chỗ giấu rương, chỉ đành chuyển bức bình phong bên cạnh, chặn trước hai chiếc rương.
Cửa lại bị gõ, giọng Thái tử ngày càng lạnh.
“Mở cửa!”
Cả người có thần kinh thô như Lạc Dạ Thần cũng có thể nghe ra bất mãn mãnh liệt trong giọng nói này.
Dù Thái tử xuất hiện bất ngờ, nhưng y không hoảng loạn như Tiêu Hề Hề, thậm chí còn có thời gian đùa giỡn với Tiêu Hề Hề.
“Cô tiêu rồi, nói không chừng Thái tử sẽ nghi ngờ ta và cô có tư tình.”
Tiêu Hề Hề “Vậy thì người nghĩ nhiều rồi, chỉ cần là người có mắt đều sẽ biết giữa người và Thái tử nên chọn ai, cả khi Thái tử không tin nhân phẩm của ta, cũng nên tin gu thẩm mỹ của ta.”
Lạc Dạ Thần “……”
Y cảm thấy bị xúc phạm.
Tiêu Hề Hề chạy ra mở cửa, thấy Thái tử và Thường công công đứng ngoài cửa.
Thường công công lúc này không dám mở miệng, hắn lén lút cho Tiêu trắc phi ánh mắt ‘tự người cầu nhiều phúc đi’.
Tính cách Lạc Thanh Hàn lạnh lùng lãnh đạm, khiến người ta cảm thấy hắn rất khó gần, lúc này trong đôi mắt đen láy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn như ngưng tụ một tầng băng sương, khí lạnh đang tỏa khắp người hắn khiến mọi người càng thấy sợ hãi hơn.
Tiêu Hề Hề theo bản năng rụt cổ lại, giọng cũng thấp đi hai tông.
“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ, Điện hạ không phải ra ngoài sao? Sao về sớm như vậy?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nếu ta không về, nàng định một mình ở trong phòng Đại hoàng tử bao lâu?”
Thường công công yên lặng cúi đầu, thầm nghĩ mùi chua trong lời nói này suýt chút chua chết hắn rồi.
Tiêu Hề Hề trong lòng có điều mờ ám, nghe vậy không nghĩ đến phương diện ghen tuông, mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ như Thái tử vẫn chưa biết chuyện sách truyện.
Như vậy, cục diện vẫn có thể xoay chuyển được!
Tiêu Hề Hề tự tin giải thích “Điện hạ hiểu lầm rồi, thần thiếp chỉ đến nói chuyện với Đại hoàng tử, thần thiếp không có quan hệ mập mờ gì với ngài ấy cả.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu không có quan hệ, tại sao ban ngày lại khóa cửa?”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp chỉ tiện tay khóa cửa thôi, không có ý gì khác.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng, như muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút manh mối.
Tiêu Hề Hề không né tránh, biểu hiện rất bình tĩnh.
“Dù Điện hạ không có lòng tin với thần thiếp, thì cũng nên có lòng tin với mình, chỉ dựa vào điều kiện của người, dù là dung mạo, địa vị hay trí tuệ, người đều bỏ xa Đại hoàng tử mấy con đường, dù ngài ấy có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp người. Giống như ăn cơm vậy, người đối với thần thiếp là cao lương mỹ vị hiếm thấy, Đại hoàng tử là cơm thừa canh cặn, chỉ cần đầu óc thần thiếp không có vấn đề, chắc chắn không động vào cơm thừa canh cặn đó.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Dạ Thần không chịu đựng được nữa, tức giận gầm lên “Cô mới là cơm thừa canh cặn! Cả nhà cô đều là cơm thừa canh cặn!”
Vẻ mặt Lạc Thanh Hàn hơi dịu lại.
Tiêu Hề Hề thấy vậy, vội ôm cánh tay hắn, nũng nịu nói “Điện hạ, chúng ta về phòng thôi.”
Lạc Thanh Hàn nói “Ta còn có chuyện muốn nói Đại hoàng tử, nàng về trước đi.”