Lạc Thanh Hàn đối mặt với một bàn đầy món ngon, nhưng không hề muốn ăn.
Hắn tùy tiện ăn hai miếng, sau đó buông đũa, không muốn ăn nữa.
Thường công công thấy vậy không khỏi khuyên “Điện hạ, người ăn thêm chút đi.”
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói “Dọn xuống đi, sau này bảo ngự trù nấu ít một chút, một mình ta không ăn hết nhiều món như vậy.”
Thường công công không còn cách nào khác, đành cho người dọn thức ăn xuống.
Sau khi tắm xong, Lạc Thanh Hàn một mình nằm trên chiếc giường rộng rãi.
Chiếc giường này so với giường ở điện Lân Đức nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn có vẻ quá rộng với một mình Thái tử.
Hắn không khỏi nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh trống trải, không có gì hết.
Khoảng thời gian này, mỗi đêm hắn đều ngủ cùng Tiêu Hề Hề, sớm đã quen với sự hiện diện của nàng, hiện giờ đột nhiên ngủ một mình, hắn không khỏi có chút cô đơn.
Hắn tự an ủi trong lòng, như vậy cũng tốt.
Bây giờ hắn là mục tiêu công kích của mọi người, rất nhiều người muốn đối phó với hắn, nếu Tiêu Hề Hề ở quá gần hắn, nói không chừng sẽ bị hắn liên lụy.
Bây giờ nàng cách xa hắn, sẽ an toàn hơn cho nàng.
Sáng hôm sau.
Tiêu Hề Hề bị cung nữ đánh thức.
Nàng cố gắng lắm mới chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Cung nữ nhanh chóng hầu hạ nàng mặc y phục.
Tiêu Hề Hề ăn sáng xong thì ra khỏi phòng, nàng thấy Thái tử và Đại hoàng tử đã lên xe.
Tiêu Hề Hề vốn muốn ngồi ở xe ngựa của Thái tử như trước, nhưng bị Thường công công gọi lại.
“Nương nương, xe ngựa của người ở phía sau.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Không phải ta ngồi cùng xe với Thái tử sao?”
Thường công công thấp giọng giải thích “Hôm nay tâm trạng Điện hạ không tốt, muốn ở một mình, mong nương nương hiểu cho.”
Nói xong, hắn còn chắp tay với Tiêu trắc phi.
Tiêu Hề Hề chỉ đành đi đến xe ngựa phía sau.
Cảnh này rơi vào mắt Tiêu Lăng Phong, ông không khỏi có hơi lo lắng, suốt chặng đường, ông sâu sắc cảm nhận được sủng ái mà Thái tử dành cho Tiêu trắc phi, Thái tử đi đâu cũng sẽ dẫn theo Tiêu trắc phi, dù lúc trốn chạy Thái tử cũng bảo vệ tốt cho Tiêu trắc phi, không để nàng chịu một chút thương tổn.
Mà Thái tử bây giờ lại muốn tách xe ngựa với Tiêu trắc phi.
Nếu nói riêng chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nếu liên hệ đến chuyện tối qua Tiêu trắc phi và Thái tử ngủ riêng thì lại không ổn.
Chẳng lẽ Tiêu trắc phi chọc giận Thái tử, khiến Thái tử phiền lòng sao?
Như vậy không được!
Tiêu Lăng Phong không thể để chuyện này xảy ra.
Sau khi đoàn xe khởi hành, Tiêu Lăng Phong cố tình đi đến bên cạnh xe ngựa của Tiêu trắc phi.
Ông giơ tay gõ vào cửa sổ xe ngựa.
“Trắc phi nương nương.”
Lúc này, Tiêu trắc phi đã ngủ say, say đến mức không nghe thấy tiếng bên ngoài.
Tiêu Lăng Phong đợi một lúc, thấy người không trong xe không để ý đến mình, đành phải gọi Tiêu trắc phi lần hai, nhưng vẫn không có phản hồi nào.
Ông không khỏi nhíu mày.
Lẽ nào Tiêu trắc phi vì thất sủng mà đau buồn quá nên ngất đi rồi sao?
Tiêu Lăng Phong giơ tay vén rèm xe, nhìn qua cửa sổ xe thấy Tiêu Hề Hề đang ngủ ngon lành, không khỏi sững sờ.
Tiêu trắc phi nào có đau buồn? Mà vốn chẳng hề quan tâm!
Tiêu Lăng Phong thật sự cạn lời.
Ông hắng giọng, gọi thêm một lần “Tiêu trắc phi!”
Lần này Tiêu Hề Hề cuối cùng đã có phản ứng.
Nàng trở mình, xoay gáy về phía ông, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tiêu Lăng Phong “……”
Xe ngựa còn đang di chuyển, ông không cách nào vào trong xe đánh thức người, chỉ đành buông rèm xe xuống, tâm sự trùng trùng cưỡi ngựa lên đường.
Mãi đến trưa, khi đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Phong mới tìm được cơ hội tiếp cận Tiêu trắc phi.
Tiêu Hề Hề vừa thức dậy, nàng nhảy xuống xe ngựa vươn vai, đúng lúc nhìn thấy Thái tử ở xe ngựa phía trước xuống xe.
Nàng muốn tìm Thái tử nói chuyện, nhưng nàng chưa đi được mấy bước đã bị Tiêu Lăng Phong gọi lại.
“Trắc phi nương nương, có thể nói chuyện một lát không?”
Tiêu Hề Hề đứng im “Ông có gì muốn nói thì cứ nói ở đây.”
Tiêu Lăng Phong nhìn xung quanh, thấy ngoài mấy Ngọc Lân vệ canh gác thì không còn ai khác.
Ông thấp giọng hỏi “Nương nương có phải chọc giận Thái tử rồi không?”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ, hình như tâm trạng Thái tử không tốt, nhưng không liên quan gì đến nàng.
Nàng đâu có chọc Thái tử.
Nói đúng ra, Thái tử gạt nàng trước, nàng mới là người nên tức giận.
Bây giờ thì ngược lại, người nên giận thì không giận, người không nên giận thì lại không vui.
Tiêu Lăng Phong “Nếu nương nương không chọc giận Thái tử, thế tại sao Thái tử lạnh nhạt với người?”
Tiêu Hề Hề “Ta cũng không biết.”
Nói thật thì nàng cũng không biết tại sao Thái tử lại đột nhiên xa cách nàng.
Vốn nàng muốn đối mặt nói chuyện với Thái tử, hỏi xem hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng vừa xuống xe đã bị Tiêu Lăng Phong chặn lại, dĩ nhiên chuyện gì cũng chưa hỏi được.
Tiêu Lăng Phong nhíu mày “Người ngày đêm ở cạnh Thái tử, sao Thái tử tức giận cũng không biết?”
Tiêu Hề Hề cảm thấy khó hiểu “Ta không phải giun trong bụng ngài ấy, làm sao biết ngài ấy đang nghĩ gì?!”
Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn nói “Dù trước kia chúng ta có vài chuyện không vui, nhưng dù sao ta cũng là cha con, hai chúng ta là người cùng thuyền, con không cần lo ta sẽ nói chuyện giữa con và Thái tử ra ngoài, con có vấn đề gì thì cứ nói với ta, ta sẽ cố hết sức giúp con.”
Tiêu Hề Hề nghiêng đầu nhìn ông “Ông có phải hiểu lầm gì rồi không? Ta nói thật, không có lừa ông.”
Tiêu Lăng Phong thấy bực bội.
Ông không ngờ Tiêu Hề Hề trông ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng tính tình bướng bỉnh như vậy.
Ông đã nói rõ như vậy, sao nó vẫn cứ cứng miệng?
Nó thật sự nghĩ một mình nó có thể đứng vững trong hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia sao?
Tiêu Lăng Phong nhấn mạnh “Con là người Tiêu gia, dù gả vào Đông cung vẫn là người Tiêu gia, chúng ta cùng một phe, nếu cả ta mà con cũng không tin, sau này con làm sao đứng vững trong cung? Con đã sống trong cung một năm, chắc không ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần Thái tử sủng ái là có thể kê cao gối ngủ đó chứ? Tranh đấu hậu cung luôn có quan hệ mật thiết với triều đình, nếu con muốn cuộc sống sau này của mình ổn định hơn thì phải nắm chắc thay đổi trong triều, Tiêu gia chúng ta là trợ thủ đắc lực nhất của con. Mấy chuyện không tiện làm nhưng không thể không làm kia có thể giao cho người Tiêu gia làm. Con phải nhìn xa hơn, đừng cứ bám víu chút ân oán trước kia, được không?”