Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 427

Tiêu Hề Hề kể lại chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên của Đại hoàng tử với nghĩa nữ đó.

“Thần thiếp rất tò mò, cô nương có thể khiến Đại hoàng tử yêu từ cái nhìn đầu tiên trông thế nào? Có phải giống tiên nữ không?”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Cũng tạm được.”

Vốn Tây Lăng vương muốn qua đêm ở dịch trạm, nhưng Thái tử đến dịch trạm trước nên đoàn người của Tây Lăng vương đành phải đi thêm một quãng đường tìm quán trọ dừng chân.

Sáng hôm sau, xa giá của Thái tử lại gặp đoàn người của Tây Lăng vương trên đường.

Sau nửa ngày đi đường, đến trưa hai đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi gần nguồn nước.

Thị vệ dắt ngựa đi ăn cỏ uống nước.

Ngự trù đang tất bật chuẩn bị bữa trưa cho Thái tử.

Tiêu Hề Hề và Thái tử xuống xe hít thở không khí, vận động cơ thể một chút.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần cũng xuống xe, rướn cổ nhìn về phía sau, nhìn y như một chàng trai đang yêu tìm người yêu.

Theo sau đội ngũ của họ là đoàn xe của Tây Lăng vương.

Lúc Lạc Dạ Thần định đến phía sau xem thử, liệu y có thể gặp người trong lòng hay không thì Tây Lăng vương đã bước tới.

Tây Lăng vương tuổi ngoài bốn mươi, vì sống ở quận Tây Lăng nơi có nhiệt độ cao, tia cực tím mạnh quanh năm nên da hơi ngăm đen, là màu nâu khỏe mạnh.

Dù khoác trên mình áo đông dày cộp nhưng vẫn không giấu được dáng người cao lớn hơn so với những nam nhân trưởng thành bình thường.

Mày kiếm mắt sao, ngũ quan cân đối.

Tuy vào tuổi trung niên nhưng nhờ thường xuyên tập luyện nên trông ông không già đi mà còn có khí chất anh hùng không thua kém thanh niên.

Nói chung, đây là đại thúc đẹp trai rất nam tính.

Phía sau Tây Lăng vương là một nam một nữ.

Nữ tử trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc chiếc váy trắng ngà làm từ chất lụa tốt nhất, bên ngoài khoác áo choàng trắng bạc có lông cáo trắng viền quanh cổ, càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của nàng.

Nàng là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, tên là Tạ Sơ Tuyết.

Còn nam nhân kia chính là Phương quản sự.

Hôm nay y mặc trường bào lam đậm, bên ngoài vẫn khoác áo choàng xám bạc, dung mạo rất bình thường, ngoại trừ đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Bọn họ đứng cách Thái tử ba bước chân.

Tây Lăng vương tươi cười rạng rỡ “Thái tử, vừa nãy ngồi trong xe thấy người, muốn qua chào hỏi nột tiếng, không quấy rầy hai người đi dạo chứ?”

Một nam một nữ đi theo phía sau hành lễ với Thái tử.

Vốn Tiêu Hề Hề muốn đánh giá Tây Lăng vương, nhưng ánh mắt nàng vô tình thấy Phương quản sự theo sau, không khỏi nhìn chăm chú.

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Phương quản sự.

Khuôn mặt Phương quản sự thoạt nhìn xa lạ, nhưng ánh mắt khiến nàng cảm thấy rất quen.

Phương quản sự chú ý tới ánh mắt nàng, thay vì né tránh, y lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng.

Đôi mắt này, cùng với phong thái trầm ổn …

Trong nháy mắt, Tiêu Hề Hề nghĩ tới một người …

Đại sư huynh Phương Vô Tửu!

Tiêu Hề Hề rất muốn chạy tới hỏi y có phải Phương Vô Tửu không?

Nhưng Thái tử và Tây Lăng vương đều đứng cạnh nàng, nàng chỉ có thể kiềm lòng hiếu kỳ, không dám nói cũng không dám hỏi.

Tây Lăng vương hàn huyên với Thái tử vài câu, sau đó chú ý đến nữ nhân bên cạnh Thái tử, thăm dò hỏi.

“Vị này là?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng là Tiêu trắc phi.”

Theo lý mà nói, lúc này Tiêu Hề Hề phải hành lễ với Tây Lăng vương, nhưng bây giờ nàng dồn hết sự chú ý lên người Phương quản sự, không để ý những người xung quanh đang nói gì.

Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn gọi nàng, nàng mới hoàn hồn.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu bằng mắt cho nàng, nàng hành lễ với Tây Lăng vương.

Tây Lăng vương hào sảng, không để tâm sự thất lễ vừa rồi của nàng.

Ông cười nói “Tiêu trắc phi hình như cũng trạc tuổi Sơ Tuyết nhà ta, đến Thịnh Kinh thì hai người có thể qua lại nhiều hơn. Sơ Tuyết trước giờ chỉ ở quận Tây Lăng, đây là lần đầu con bé đến Thịnh Kinh, có nhiều chỗ không hiểu, nếu Tiêu trắc phi rảnh rỗi, mong người chỉ giáo thêm.”

Lúc này Tiêu Hề Hề mới chú ý đến thiếu nữ đứng cạnh ông.

Thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, mắt mày như tranh, chỉ an tĩnh đứng đó cũng có khí chất tuyệt thế mỹ nữ cách biệt với thế gian.

Tiêu Hề Hề lập tức nhớ tới lời Đại hoàng tử nói tối qua.

Y nói mình gặp được tiên nữ.

Xem ra y không nói quá, nghĩa nữ của Tây Lăng vương quả nhiên là tiểu tiên nữ không vướng bụi trần.

Tạ Sơ Tuyết uyển chuyển hành lễ, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.

“Sau này mong Trắc phi nương nương chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiêu Hề Hề khẽ mỉm cười “Tạ cô nương khách sáo rồi.”

Đúng lúc này, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đi tới.

Đầu tiên y hành lễ với Tây Lăng vương với tư cách là hậu bối, sau đó y gấp gáp nhìn sang Tạ Sơ Tuyết, cố gắng bắt chuyện với nàng.

Lạc Dạ Thần như một con ong, lúc nào cũng lượn quanh Tạ Sơ Tuyết.

Tạ Sơ Tuyết không nói nhiều, luôn cụp mắt mỉm cười.

Biểu hiện của nàng không quá lạnh nhạt cũng không quá thân thiết, khoảng cách giữa hai người đều được nàng khống chế vừa phải.

Tiêu Hề Hề và Thái tử nhìn cảnh này, tâm trạng hơi dao động.

Tiêu Hề Hề nhớ quẻ bói mình xem cho Đại hoàng tử tối qua.

Xem ra Đại hoàng tử không thoát được vận đào hoa rồi.

Mà Lạc Thanh Hàn nhìn ra tâm tư của Tạ Sơ Tuyết không đơn giản, ở trước mặt nàng, đầu óc của Lạc Dạ Thần quả thật không đủ tầm.

Tuy cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, nhưng cùng một đích đến, Tiêu Hề Hề và Thái tử rút ra kết luận giống nhau …

Đại hoàng tử lần này xong rồi!

Thường công công đến nhắc bữa trưa chuẩn bị xong rồi.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần cố gắng mời Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết ở lại dùng bữa.

Thường công công có hơi khó xử.

Tây Lăng vương bất chợt tới đây, ngự trù không có chuẩn bị phần của họ, nhất thời thêm hai người sợ là không đủ cơm.

Tây Lăng vương rất thức thời, chủ động nói “Bên ta đã có người chuẩn bị cơm nước, không quấy rầy Thái tử và Đại hoàng tử dùng bữa, cáo từ.”

Ông dẫn Tạ Sơ Tuyết và Phương quản sự đi.

Lạc Dạ Thần nhìn bóng lưng họ rời đi, lộ ra vẻ không nỡ.

Tiêu Hề Hề cũng nhìn bóng lưng họ rời đi, không chỉ ánh mắt và phong thái rất giống, mà cả dáng đi cũng giống hệt như Đại sư huynh.

Xem ra người này đến chín phần là Đại sư huynh!

Lạc Thanh Hàn thấy hai người nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, không khỏi nhíu mày.

“Hai người nhìn đủ chưa?”

Lạc Dạ Thần thu hồi ánh mắt, giả vờ nghiêm túc nói “Ta có nhìn gì đâu!”

Lạc Thanh Hàn phớt lờ y, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, muốn nàng giải thích.

Từ lúc Tây Lăng vương xuất hiện, Tiêu Hề Hề đã nhìn chằm chằm Phương quản sự, ánh mắt cực kỳ thẳng thắn, như muốn lột da người ta vậy.

Lạc Thanh Hàn rất khó chịu.

Nữ nhân này rốt cuộc có ý thức được mình là Trắc phi của Thái tử không?

Rõ ràng hắn đang đứng bên cạnh, nàng vẫn nhìn chằm chằm nam nhân khác!
Bình Luận (0)
Comment