Tạ Sơ Tuyết hiển nhiên không ngờ Anh vương sẽ xuất hiện, nàng giật mình nên khó tránh khỏi có hơi luống cuống.
Nàng vội đứng dậy hành lễ “Bái kiến vương …”
Nàng còn chưa nói hết câu, Lạc Dạ Thần đã thô bạo đá chiếc bàn trước mặt!
Bút mực giấy nghiên trên bàn văng khắp sàn nhà.
Tạ Sơ Tuyết hét lên.
Lạc Vân Hiên vội kéo nàng ra sau người bảo vệ, sợ nàng va vào bàn.
Thái tử và Tiêu Hề Hề đứng ngoài cửa không vào.
Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ Lạc Dạ Thần chẳng nói lời nào đã trực tiếp động thủ, nàng còn tưởng Lạc Dạ Thần sẽ nói một đống đạo lý trước chứ.
Lạc Dạ Thần như một con sư tử nổi giận, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt.
“Lão nhị, ngươi hỏi ta đến đây làm gì? Ta nói ngươi biết, lão tử tới bắt gian!”
Lạc Vân Hiên cảm thấy lời nói của y rất lố bịch.
“Hoàng huynh, phiền huynh hiểu rõ, Tạ cô nương không có đính ước gì với huynh, dù muội ấy ở cùng ai cũng không liên quan đến huynh.”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Lão tử đã cầu hôn cô ta rồi, sao lại không liên quan?!”
Lạc Vân Hiên sững người, y không biết chuyện này.
Y quay đầu nhìn Tạ Sơ Tuyết đang trốn sau lưng mình.
Tạ Sơ Tuyết nhỏ giọng trả lời “Ngài ấy cầu hôn, nhưng ta chưa đồng ý.”
Lạc Dạ Thần nghe vậy càng giận hơn “Đúng, cô chưa đồng ý, nhưng cũng không từ chối! Nếu không muốn gả cho ta thì muội cứ nói thẳng, chỉ cần cô nói rõ một câu ta không muốn gả, lão tử cam đoan lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không bám lấy cô!”
Tai Tạ Sơ Tuyết ù đi vì tiếng hét, sắc mặt nàng tái đi.
Nàng đáng thương nói “Xin lỗi, ta sợ làm tổn thương thể diện của người, nên không dám dứt khoát từ chối người.”
Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên “Đây là lý do cô đùa giỡn ta sao?”
Tạ Sơ Tuyết sợ tới mức toàn thân phát run, hai mắt đỏ hoe “Xin … xin lỗi.”
Lạc Vân Hiên không chịu được nữa, cau mày nói “Hoàng huynh, mọi chuyện đã rõ, người ta cũng không có ý như vậy với huynh, huynh đi đi, đừng làm loạn ở đây nữa, lỡ làm ầm mọi chuyện lên, hai chúng ta đều xấu mặt.”
Lạc Dạ Thần mặc kệ xấu mặt gì đó.
Trong lòng y lúc này đang bốc hỏa, nhất định phải trút ra!
Y tức giận lui hai bước, sau đó cầm đồ sứ bên cạnh, đập mạnh vào tường!
Đồ sứ vỡ vụn thành từng mảnh.
Tạ Sơ Tuyết hét lên “A!”
Lạc Vân Hiên vội kéo nàng trốn sang một bên.
Lạc Vân Hiên cũng tức giận “Nếu huynh muốn phát điên thì ra ngoài phát điên, đừng làm loạn ở đây!”
Lạc Dạ Thần cũng phớt lờ y, đập nát bất cứ thứ gì mình cầm được.
Ông chủ nghe thấy động tĩnh, muốn lại gần thì bị Tiêu Lăng Phong dẫn người ngăn lại, chỉ có thể ở ngoài lo lắng giậm chân.
Ông đã chi rất nhiều tiền mua đồ đạc trong phòng đó!
Lạc Vân Hiên không ngăn được Lạc Dạ Thần, chỉ đành nói với Thái tử đang đứng ngoài cửa.
“Thái tử, đệ khuyên hoàng huynh đi, ở đây là bên ngoài, không thể để huynh ấy làm bậy như vậy!”
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói “Liên quan gì đến ta, ta chỉ đi ngang thôi.”
Lạc Vân Hiên “……”
Lạc Dạ Thần đập nát tất cả những thứ có thể di chuyển trong phòng.
Cơn giận dồn nén trong lồ.ng ngực cuối cùng cũng tiêu tan một phần.
Y chửi thề, sải bước ra ngoài, đến cửa thì dừng lại.
Y quay lại, giơ tay phải lên.
Lạc Vân Hiên tưởng y muốn động thủ, tức thì căng thẳng định tiếp chiêu.
Lạc Dạ Thần thậm chí không thèm nhìn y, giơ tay lấy một lá bùa bình an từ trong tay áo.
“Nữ nhân họ Tạ kia, đây là thứ mà cô đưa cho ta, bây giờ lão tử trả cho cô.”
Nói xong, y xé bỏ bùa bình an ném xuống đất, không quên giẫm mạnh lên.
Bây giờ đến lượt Lạc Vân Hiên sửng sốt.
Y nhìn bùa bình an bị xé rách trên đất, sau đó giơ tay sờ sờ ống tay áo.
Trong tay áo của y cũng có một lá bùa bình an giống vậy.
Lạc Vân Hiên quay đầu nhìn nữ nhân đứng phía sau.
Tạ Sơ Tuyết đang cúi đầu lau nước mắt, trông rất đáng thương.
Lạc Vân Hiên rất muốn hỏi, muội đã đưa bùa bình an cho bao nhiêu người?
Lạc Dạ Thần lúc này đang rất giận, hoàn toàn không nhận thấy nét mặt thay đổi của Nhị hoàng tử, giận dữ lao ra ngoài.
Y vừa đi, Thái tử và Tiêu Hề Hề cũng đi theo.
Trước khi đi, Thái tử không quên bảo Tiêu Lăng Phong lập danh sách những món đồ bị đập nát với ông chủ, cần phải đền bao nhiêu tiền.
Tiêu Lăng Phong chắp tay đáp “Vâng!”
Lạc Dạ Thần ủ rũ lao ra khỏi quán trà, thậm chí còn không lên xe ngựa mà đi thẳng vào một quán rượu gần đó.
Môi trường của quán rượu này rõ ràng không tốt bằng lầu Đông Lai, nhưng y không quan tâm, y chỉ muốn tìm một nơi uống say.
Bây giờ chưa đến giờ ăn tối, quán rượu vắng tanh không một bóng người.
Y gọi một lúc cả chục món.
Ông chủ tốt bụng nhắc nhở “Khách quan chỉ có một mình, không ăn hết nhiều món như vậy, sẽ lãng phí …”
Lạc Dạ Thần thô lỗ ngắt lời ông, đập bàn hét lên “Lão tử thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ngươi quản được sao?”
Ông chủ sợ sệt im bặt, không dám nói gì thêm.
Sau khi xác nhận món ăn, ông cẩn thận rót một tách trà cho Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần hất tách trà xuống đất “Lão tử đến đây uống rượu, mang thứ rác rưởi này cút đi!”
Ông chủ vội nhặt tách trà lên, thở phào khi thấy tách trà không vỡ.
Lúc này Tiêu Hề Hề và Thái tử bước vào.
Hai người ngồi xuống đối diện với bàn của Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần thấy họ, càng tức giận hơn.
“Các ngươi đến xem trò cười của ta sao?”
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nhìn y, bình tĩnh thốt một chữ “Ừ.”
Lạc Dạ Thần “……”
Đối phương bình tĩnh, ngược lại làm y không biết nên tiếp lời thế nào.
Tiêu Hề Hề “Thấy chưa, ngay từ đầu ta đã nói đây là đào hoa tàn, nhưng người cứ không tin, cuối cùng bây giờ chịu thiệt rồi.”
Lạc Dạ Thần tức giận hét lên “Đã đến lúc này rồi, các ngươi còn bỏ đá xuống giếng, không có lương tâm!”
Nói đến cuối cùng, giọng y bất chợt yếu đi, lộ ra chút uất ức.
Lúc này, hầu bàn bưng rượu và thức ăn đến.
Bình rượu vừa đặt lên bàn, Lạc Dạ Thần đã giật lấy.
Lạc Dạ Thần không thèm dùng ly, tu rượu cả bình.
Bây giờ y chỉ có một ý nghĩ, đó là mau chóng say, say rồi sẽ quên hết thảy.
Chỉ sau hai ngụm, y đặt cái bình lên bàn, gầm lên giận dữ.
“Ông chủ!”
Ông chủ vội chạy tới “Khách quan có gì dặn dò?”
Lạc Dạ Thần tức giận hỏi “Rượu của tiệm các ngươi sao lại pha nước vào?”
Y thường uống rượu ngon, loại rượu pha nước này, y vừa uống đã nhận ra mùi vị không đúng.
Ông chủ cũng tài giỏi, thay vì hoảng sợ, ngược lại nói năng lý lẽ.
“Đúng vậy, chỗ chúng tôi mua rượu tặng nước, người xem tôi đâu có tính tiền nước.”
Lạc Dạ Thần tức giận bật cười.
“Ngươi có biết lão tử là ai không? Ngươi dám bán cho ta rượu giả pha nước này, có tin ta lập tức cho người đóng cửa cái quán rách nát này của ngươi không!”