Lý trắc phi đỏ mắt, nàng muốn gỡ lại, càng muốn vả mặt Tiêu trắc phi.
Nàng mặc kệ Thải Vân khuyên nhủ, nói với Tiêu trắc phi.
“Ngươi cho ta mượn tiền, chúng ta tiếp tục!”
Số trang sức mà Diêu chiêu huấn mượn cũng thua gần hết, nàng vội nói “Muội không chơi nữa, muội thật sự hết tiền rồi.”
Tiêu Hề Hề cũng nói “Không chơi nữa, đã trưa rồi, ta phải ăn trưa, hôm khác chúng ta chơi tiếp.”
Lý trắc phi không cam lòng “Ngươi thắng nhiều thứ của ta như vậy, đừng hòng qua chuyện như thế!”
Tiêu Hề Hề “Ta ở ngay đây, nếu cô không phục, thì ngày mai quay lại, nhưng bây giờ ta đói rồi, ta phải ăn cơm.”
Lý trắc phi không hề muốn ăn cơm, bây giờ nàng chỉ muốn tiếp tục chơi bài, nàng chỉ muốn thắng!
Mà Tiêu Hề Hề không thỏa hiệp, cứ khăng khăng đòi ăn cơm.
Lý trắc phi hết cách, đành miễn cưỡng rời điện Thanh Ca.
Diêu chiêu huấn cũng gấp gáp đứng dậy cáo từ.
Tiêu Hề Hề sai người đưa bát anh đào cho nàng, bảo nàng mang về ăn.
Diêu chiêu huấn nhìn anh đào trong tay, tâm trạng buồn bã vì thua tiền đã tốt hơn một chút.
“Cảm ơn tỷ tỷ, ngày khác muội lại tới thỉnh an tỷ.”
Nàng cầm bát anh đào rời đi.
Lý trắc phi khi đến đầy đắc chí, mà khi đi thì tâm trạng tồi tệ.
Càng làm nàng khó chịu hơn là đụng phải Bạch trắc phi trên đường.
Lúc Bạch trắc phi bắt gặp Lý trắc phi, nhất thời không nhận ra đối phương, hồi lâu sau mới sửng sốt hỏi.
“Muội gặp cướp à?”
Sở dĩ nàng hỏi như vậy là vì Lý trắc phi lúc này nhìn rất thảm.
Thường ngày Lý trắc phi luôn ăn mặc hoa lệ, trên người không thể thiếu trang sức, mà hôm nay từ đầu đến chân không có một đồ trang sức nào. Đặc biệt là trên đầu, vì đã rút hết trâm cài nên búi tóc xõa dài sau lưng, không có chút hình tượng gì.
Lý trắc phi ậm ờ nói “Không có, ta ra ngoài vội, không kịp trang điểm, ta đi trước.”
Nói xong, nàng chạy vội đi, không đợi đối phương hỏi thêm câu nào.
Bạch trắc phi nhìn bóng lưng vội rời đi của nàng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, người này hôm nay sao vậy?
Nàng dặn dò Liễu Nhứ bên cạnh.
“Ngươi đi nghe ngóng thử, xem xem vừa rồi Lý trắc phi đi đâu?”
“Vâng.”
Chốc sau, Liễu Nhứ nói tin tức mình nghe ngóng được với Bạch trắc phi.
“Nương nương, nô tỳ nghe ngóng được rồi, vừa rồi Lý trắc phi rời khỏi điện Thanh Ca, Diêu chiêu huấn cũng đi cùng nàng ta, nghe nói lúc Diêu chiêu huấn ra ngoài cũng rất thảm.”
Bạch trắc phi ngày càng nghi hoặc “Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở điện Thanh Ca?”
Người nào người nấy thảm như vậy, lẽ nào Tiêu trắc phi bắt nạt bọn họ sao?
Nhưng nếu như thế, bọn họ chắc chắn sẽ nói ra.
Không nói Diêu chiêu huấn, với tính tình bất chấp lý lẽ của Lý trắc phi, nếu nàng ta bị bắt nạt nhất định sẽ đi tìm Thái tử kêu oan, sẽ không để bản thân ấm ức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch trắc phi hỏi “Không hỏi được bọn họ làm gì ở điện Thanh Ca à?”
Liễu Nhứ khổ sở nói “Bảo Cầm canh giữ điện Thanh Ca rất chặt, người của chúng ta vào không được, thật sự hỏi không được.”
Bạch trắc phi nghiêm túc suy nghĩ một hồi “Nếu đã như vậy, ngày mai tự ta đến điện Thanh Ca xem bọn họ đang giở trò gì.”
Đêm đó, Thái tử lại không đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề vẫn ngủ một mình.
Nàng ngủ thoải mái cho đến sáng.
Bảo Cầm vừa bưng bữa sáng lên thì Lý trắc phi đến.
Nàng đến để chơi bài với Tiêu trắc phi.
Hôm qua sau khi về, nàng chỉ nghĩ mỗi chuyện làm thế nào để thắng lại những thứ đó, nghĩ đến nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
Hôm nay trời vừa rạng sáng, nàng đã dậy, giục Thải Vân giúp tắm rửa thay y phục, rồi vội vã cầm một hộp đầy ngân phiếu đến điện Thanh Ca.
Lý trắc phi sốt ruột thúc giục “Mau lại đây chơi bài!”
Tiêu Hề Hề “Nhưng ta chưa ăn sáng.”
Lý trắc phi “Ăn sáng cái gì? Mạt chược không vui hơn à?”
“… Cô đừng có nóng, để ta ăn chút gì đó trước đã.”
Tiêu Hề Hề ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng ngon miệng do Bảo Cầm chuẩn bị.
Lý trắc phi sốt ruột “Ngươi không thể ăn nhanh chút sao?”
Tiêu Hề Hề “Bữa sáng ngon như vậy, đương nhiên phải từ từ thưởng thức.”
Lý trắc phi hận không thể vạch miệng nàng ta ra, đổ hết bữa sáng vào trong.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Hôm nay Diêu chiêu huấn không đến, chỉ có hai chúng ta, chơi thế nào? Hay tìm cung nữ đến cho đủ người?”
Lý trắc phi “Sao cũng được.”
Nàng không quan tâm người khác có đến hay không, chỉ cần nàng có thể thắng lại những thứ hôm qua đã thua Tiêu trắc phi là được.
Tiêu Hề Hề chân thành đề nghị “Cô muốn thắng ta thì khó lắm, ta đề nghị cô tìm thêm hai trợ thủ, như vậy dù cô không thắng được ta, ít nhất cũng có thể lấy lại một chút tiền từ người khác.”
Lý trắc phi không tin ma quỷ “Hôm nay ta nhất định thắng ngươi!”
Tiêu Hề Hề thấy nàng không nghe khuyên nhủ cũng đành hết cách.
Người ta nhất quyết muốn tặng tiền cho nàng, thì cớ gì không nhận?
Nàng chậm rãi ăn xong bữa sáng, sai người bày mạt chược.
Lý trắc phi nhanh chóng ngồi vào bàn, mở chiếc hộp mà nàng mang tới, lấy ngân phiếu bên trong ra “Ta muốn chuộc lại trang sức thua hôm qua.”
Tiêu Hề Hề đồng ý đề nghị của nàng.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Lý trắc phi lấy lại được trang sức của mình, còn Tiêu Hề Hề tự dưng lại nhận được một xấp ngân phiếu dày cộm.
Lúc Bạch trắc phi bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Nàng không khỏi dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Tiêu trắc phi và Lý trắc phi, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Hai người này đang giao dịch gì không thể để người khác biết sao?
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Bạch tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Bạch trắc phi vẫn là dáng vẻ liễu yếu trước gió, nhẹ giọng nói “Đã lâu không gặp muội, ta cố ý tới thăm muội, không biết muội muội dạo này thế nào?”
Tiêu Hề Hề “Muội rất tốt, tỷ đến rất đúng lúc, chúng ta đang định chơi bài, tỷ có muốn chơi cùng không?”
Bạch trắc phi “Chơi bài?”
Nửa canh giờ sau.
Tiêu Hề Hề đẩy mạt chược về phía trước “Thập tam thái bảo, ta ù rồi!”
Lý trắc phi tức giận rút một tấm ngân phiếu ném tới trước mặt nàng, lầm bầm nói “Không biết vận may của ngươi từ đâu có nữa? Ván nào cũng thắng.”
Lần này Bạch trắc phi ra ngoài không mang theo tiền, chỉ có thể dùng trang sức làm vật thế chấp.
Lúc này, nàng đã hiểu tại sao hôm qua Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn lại thảm như vậy rời điện Thanh Ca.
Hai người họ chắc chắn là thua sạch rồi.
Tâm tư Bạch trắc phi thâm sâu hơn Lý trắc phi, chơi bài cũng cẩn thận hơn, nên không thua nhiều như Lý trắc phi.
Ba người họ chơi mạt chược cả buổi sáng.
Kết quả, không còn nghi ngờ gì nữa, Lý trắc phi thua nhiều nhất.
Hầu như số tiền nàng mang theo đều thua sạch.
Nàng đau lòng khôn xiết.
Tiêu Hề Hề duỗi eo hỏi “Ngày mai hai người còn đến không?”
Lý trắc phi không do dự nói “Đương nhiên tới! Ngươi thắng ta nhiều tiền như vậy, ta nhất định phải thắng lại!”
Bạch trắc phi suy nghĩ một chút mới nói “Nếu muốn chơi bài, hay là gọi Cảnh trắc phi tới, bốn người cùng chơi sẽ náo nhiệt hơn.”