Tuy thua rất nhiều tiền, nhưng hôm sau Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ lại đến.
Hai người lần này cố ý chọn vị trí có lợi cho mình hơn.
Lý trắc phi vẫn đầy tự tin, khát vọng chiến thắng gần như bạo phát.
Đáng tiếc hôm nay nàng không thắng được đồng nào, ngược lại còn bị Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ đánh cho tan nát, tiền mang theo đều thua sạch.
Ba trăm lượng hôm qua nàng thắng còn chưa ấm, hôm nay đã phải lấy ra.
Nàng không cam lòng!
Nàng tức giận trừng mắt nhìn Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ “Hai người các ngươi bắt tay ức hiếp ta, không công bằng!”
Bạch trắc phi khẽ mỉm cười “Xem tỷ tỷ nói kìa, chơi bài vốn có thắng có thua, cũng là chuyện bình thường.”
Đoạn lương đệ không quan tâm đến tiền, nhưng nàng thích cảm giác chiến thắng.
Đặc biệt là thấy vẻ mặt bức bách của Lý trắc phi, trong lòng Đoạn lương đệ dâng lên cảm giác cân bằng, dù nàng không được sủng ái, cũng không có nghĩa phương diện khác của nàng không được.
Lấy chuyện chơi mạt chược làm ví dụ, nàng chưa chắc đã kém người khác.
Ngày hôm sau, bốn người họ lại lập sòng ở điện Thanh Ca.
Dù có bắt đầu hay chưa, Diêu chiêu huấn cũng đến rồi.
Lúc Diêu chiêu huấn bước vào, không khỏi sửng sốt khi thấy bốn người đang ngồi cùng bàn.
Nàng không ngờ Tiêu trắc phi lại có thể chơi cùng Lý trắc phi, Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ.
Không nói đến ân oán giữa Lý trắc phi và Tiêu trắc phi, chỉ nói Bạch trắc phi, trước đó nàng bị Tiêu trắc phi đoạt quyền quản lý nội vụ Đông cung, sau đó Tiêu trắc phi còn ra oai phủ đầu Bạch trắc phi. Theo lý mà nói, mâu thuẫn giữa hai người nhất định phải rất sâu, mà bây giờ ngồi chơi bài cùng nhau, không hề nhìn ra thù hận gì!
Còn Đoạn lương đệ kia, nàng không phải thất sủng, trở thành người tàng hình rồi à? Sao tự dưng lại trồi lên vậy?
Dù có nhìn thế nào thì tổ hợp bốn người trước mặt này vẫn rất kỳ lạ.
Tiêu Hề Hề hỏi “Sao cô đến đây?”
Diêu chiêu huấn hành lễ “Muội đến trò chuyện với tỷ, nào ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy, có phải muội làm phiền mọi người rồi không?”
Tiêu Hề Hề “Không sao, đến cũng đến rồi, vậy thì ngồi đi.”
Bàn bốn người không còn chỗ trống, Diêu chiêu huấn tự giác lấy một cái đệm đặt sau lưng Tiêu trắc phi, sau đó cẩn thận ngồi xuống.
Bảo Cầm đặt một chiếc bàn nhỏ bên cạnh Diêu chiêu huấn, sau đó đặt ít dưa, trái cây và trà hoa lên bàn.
Diêu chiêu huấn vừa uống trà, vừa xem Tiêu trắc phi chơi bài.
Tiêu Hề Hề tùy ý hỏi “Sao hôm nay đột nhiên nhớ tới chỗ của ta? Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Nàng biết Diêu chiêu huấn này rất thích buôn chuyện, mỗi lần đến chỗ nàng đều kéo nàng ăn dưa.
Diêu chiêu huấn lập tức nói “Hôm qua Thái hậu lại gọi Tạ cô nương đến cung Trường Lạc.”
Lý trắc phi hỏi trước “Tạ cô nương là ai?”
Diêu chiêu huấn “Là Tạ Sơ Tuyết, nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nghe nói xinh đẹp như tiên nữ.”
Lý trắc phi khinh thường cười lạnh một tiếng “Trước kia có người nói Tần phụng nghi là đệ nhất mỹ nhân Thịnh Kinh, kết quả thì sao? Dung mạo cũng thế thôi.”
Bạch trắc phi thử hỏi “Nghe nói Thái hậu có ý muốn Thái tử cưới Tạ cô nương? Đây là thật sao?”
Diêu chiêu huấn gật đầu đáp vâng.
Lý trắc phi sờ bài một chút, rồi dừng lại “Thái tử có hứng thú với Tạ cô nương thật sao?”
Cả Đoạn lương đệ cũng ngẩng đầu nhìn Diêu chiêu huấn, hiển nhiên rất quan tâm chuyện này.
Diêu chiêu huấn lắc đầu tỏ ý không biết.
Với năng lực của nàng, nhiều nhất cũng chỉ tra ra Thái hậu muốn Thái tử cưới Tạ Sơ Tuyết, nhưng lại không tra ra được chi tiết.
Lúc này, Bạch trắc phi nhìn Tiêu trắc phi, nhẹ giọng hỏi “Thái tử rất sủng ái muội, hẳn là nói muội biết chuyện của Tạ cô nương rồi nhỉ?”
Nàng vừa dứt lời, những người khác đồng loạt nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm, ngón tay tùy ý lướt qua mạt chược, lười biếng nói “Thái tử không đồng ý.”
Chỉ năm từ đơn giản tức thì làm mọi người có mặt thở phào nhẹ nhõm.
May là Thái tử không đồng ý, nếu không họ sẽ có thêm đối thủ.
Bạch trắc phi tùy ý đánh ra một quân bài, ghen tị thở dài “Tiêu muội muội quả nhiên được sủng ái nhất trong chúng ta, cũng chỉ có muội mới có tư cách biết những chuyện này.”
Những lời này lập tức thu hút căm ghét của mọi người lên người Tiêu trắc phi.
Cả Diêu chiêu huấn cũng không khỏi thầm ghen tị trong lòng.
Tiêu Hề Hề “Ta không biết có sủng ái hay không, ta chỉ biết ván này cô thua rồi.”
Nàng nhặt quân bài Bạch trắc phi vừa đánh lên, bỏ vào hàng bài của mình, sau đó đẩy mạt chược về phía trước, ù thập tam thái bảo!
Sắc mặt Bạch trắc phi hơi thay đổi.
Lý trắc phi nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng “Ai bảo chơi bài mà không chuyên tâm, còn cố ý nói lời chua ngoa, bây giờ chịu thiệt rồi chứ gì!”
Tiêu Hề Hề gõ ngón tay lên bàn “Đưa tiền cho ta.”
Ván này Bạch trắc phi thua đậm, phải giao toàn bộ tiền.
Đây không phải là một khoản tiền nhỏ.
Nhìn xấp ngân phiếu bị Tiêu trắc phi lấy đi, Bạch trắc phi mím môi, thầm hận trong lòng.
Mọi người tập trung chơi mạt chược.
Diêu chiêu huấn nhân cơ hội ăn hai miếng bánh ngọt.
Bình thường nàng hiếm khi được ăn món ngon như vầy, chỉ có khi ở chỗ Tiêu trắc phi, nàng mới chiếm lợi được một chút.
Diêu chiêu huấn ăn bánh ngọt xong, nhấp ngụm trà rồi nói “Hôm qua sau khi Tạ cô nương vào cung thì bị Thái hậu giữ lại cung Trường Lạc, nói là Thái hậu rất thích Tạ cô nương, muốn cô nương ấy ở bên cạnh.”
Vốn nàng nghĩ Thái hậu muốn nhân cơ hội ghép đôi cho Tạ Sơ Tuyết và Thái tử, nhưng Thái tử không đồng ý, nên chuyện này hẳn là không thể.
Thế nên lý do vì sao Tạ Sơ Tuyết bị giữ lại trong cung rất đáng suy ngẫm.
Lý trắc phi không hề giấu giếm tâm lý bài xích Tạ Sơ Tuyết, khinh thường nói “Chắc là Thái hậu muốn chọn một trong số các hoàng tử cưới người ta đó.”
Bạch trắc phi nói “Không hẳn vậy, tuy Tạ cô nương là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nghĩa nữ mà thôi, so với con cháu ruột của mình, thì con cháu ruột vẫn quan trọng hơn, Thái hậu sao có thể vì một người ngoài mà chọn lựa các hoàng tử?”
Đoạn lương đệ đáp “Có lẽ đúng như Thái hậu nói, giữ Tạ cô nương ở bên cạnh chỉ vì thích nàng mà thôi.”
Lý trắc phi tặc lưỡi “Chỉ cần nàng ta không gả vào Đông cung, thì không liên quan gì đến ta, ta cũng lười quan tâm!”
Tiêu Hề Hề đẩy mạt chược về phía trước “Ta ù rồi, cùng một màu.”
Động tác mọi người dừng lại.
Tất cả đồng loạt nhìn bài của Tiêu trắc phi, nàng ta lại ù rồi!
Ba người khác không nói nên lời.
Lý trắc phi vừa lấy tiền vừa phàn nàn “Sao lần nào cô cũng thắng?”
Tiêu Hề Hề nhận ngân phiếu, vui vẻ nói “Hết cách rồi, là ta quá may mắn, không ngăn được.”
Hôm nay, Lý trắc phi lại thua nhiều nhất.
Tất cả ngân phiếu nàng mang theo đều thua sạch.
Thảm hơn là tiền tiết kiệm của nàng cũng không còn bao nhiêu.
Nàng tức giận nói “Ta cảm thấy mình nghèo quá rồi.”
Tiêu Hề Hề an ủi “Nghèo không phải là tình trạng, mà là trạng thái bình thường, cô quen rồi là không sao.”