Hiện giờ trời đã khuya, Triệu Hiền sớm đã ngủ say, nghe Thái tử triệu kiến, liền mặc triều phục, cầm đao chạy đến Đông cung.
Lạc Thanh Hàn ra lệnh “Ngươi dẫn một đội Ngọc Lân vệ đi bắt mấy người, muốn bắt ai thì hỏi nàng.”
Triệu Hiền nhìn Bảo Cầm bên cạnh.
Bảo Cầm hiểu ý, mạnh dạn tiến lên một bước, hành lễ “Phiền Triệu tướng quân rồi.”
Triệu Hiền là người thuộc tuýp siêng năng, không thích nhiều lời, nói ngay “Chúng ta đi.”
Đầu tiên họ đến điện Kim Phong.
Lúc này Lý trắc phi đã dậy, vốn tưởng Thái tử sẽ đến thăm nàng, không ngờ nàng không đợi được Thái tử, lại thấy một nhóm Ngọc Lân vệ khí thế hung hãn bước vào.
Nhìn thủ lĩnh Triệu Hiền, Lý trắc phi hơi sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Ngươi dẫn nhiều người như vậy xông vào điện Kim Phong, là muốn làm gì?”
Triệu Hiền lạnh lùng nói “Mạt tướng phụng lệnh Thái tử Điện hạ tới đây bắt người.”
Lý trắc phi “Các ngươi muốn bắt ai?”
Triệu Hiền không trả lời, quay sang nhìn Bảo Cầm phía sau.
Bảo Cầm nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng ở Thải Vân, nhỏ giọng nói “Là cô ta.”
Triệu Hiền chỉ vào Thải Vân, nói “Bắt lấy cô ta.”
Hai Ngọc Lân vệ xông tới, thô bạo trói Thải Vân lại.
Thải Vân sợ hãi hét lên “Nương nương cứu nô tỳ!”
Lý trắc phi cả kinh tái mặt “Các ngươi đang làm gì? Nàng là cung nữ của ta, các ngươi dựa vào đâu bắt nàng?”
Triệu Hiền “Xin lỗi, đây là lệnh của Thái tử Điện hạ, xin người đừng làm khó chúng thần.”
Nói xong, hắn xoay người rời điện Kim Phong.
Thải Vân cũng bị đưa đi.
Lý trắc phi không thể xuống giường, chỉ đành nằm trên giường hét to, muốn bọn họ giải thích.
Tiếc là không ai quan tâm nàng.
Kế đó, Triệu Hiền lại dẫn người đến điện Ngọc Liên.
Lần này họ bắt Liễu Nhứ đưa đi.
Tiếp theo, Nghinh Hương ở Ninh Vũ Uyển cũng bị bắt đi.
Sau khi ba cung nữ bị Ngọc Lân vệ bắt đi, họ phải đối mặt với màn tra tấn dã man.
Chuyện này do Triệu Hiền đích thân giám sát, Ngọc Lân vệ ra tay vô cùng tàn nhẫn, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Ba cung nữ này tuy rất trung thành, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối với bọn họ mà nói, loại tra tấn này còn không bằng chết.
Ngọc Lân vệ tốn không ít công sức mới cạy được miệng của bọn họ.
Triệu Hiền có được đáp án mong muốn từ miệng của cung nữ.
Hắn cầm khẩu cung đến điện Thanh Ca.
Lúc này đã hừng đông, nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc
Lạc Thanh Hàn tắm rửa thay y phục.
Vì lát nữa phải tham gia lễ tế trời, nên hôm nay hắn ăn mặc cực kỳ long trọng.
Bên ngoài là áo bào đen sẫm ống tay rộng, ống tay và viền thêu hoa văn mây vàng sẫm, bên trong là áo gấm trắng cổ chéo, bên trong nữa là lớp áo đỏ sẫm, cổ áo và ống tay áo chỉ lộ ra một chút.
Mặc trên người mấy lớp y phục, chẳng những không áp chế được hắn, ngược lại càng làm hắn khí thế uy nghiêm hơn.
Mới mười chín tuổi đã có hình dáng của hoàng đế trẻ tuổi.
Giống như ưng non đã dang rộng đôi cánh, chẳng bao lâu sẽ bay lên trời.
Lạc Thanh Hàn bóp trán, cả đêm không ngủ, khó tránh hơi mệt mỏi.
Thường công công sai người pha một tách trà đậm, cung kính nói.
“Điện hạ, uống chút trà cho tỉnh táo.”
Lạc Thanh Hàn nhận tách trà uống hai hớp, cảm thấy đầu óc minh mẫn đôi chút.
Biết Triệu Hiền cầu kiến, ra hiệu cho người vào.
Triệu Hiền bước vào, quỳ một gối xuống nói “Điện hạ, cung nữ đã khai, đây là khẩu cung của bọn họ.”
Lạc Thanh Hàn nhận lấy khẩu cung.
Tổng cộng có ba bản khẩu cung, hai tờ đầu chỉ có vài câu, chỉ có tờ cuối toàn là chữ.
Đây là khẩu cung của Thải Vân.
Theo bản khẩu cung của Thải Vân, nàng nhân lúc không ai chú ý, âm thầm bỏ thạch tín vào trà của Lý trắc phi, Bạch trắc phi, Tiêu trắc phi và Đoạn lương đệ.
Về phần ai sai khiến nàng làm chuyện này?
Nàng không nói rõ ràng, nhưng dựa theo lời nàng nói, có thể đoán được người ra lệnh cho nàng hạ độc hại Tiêu trắc phi, hẳn là Lý trắc phi.
Điều tra đến đây, vụ án đã rất rõ ràng.
Chính Lý trắc phi vì ghen tuông mà cố ý đầu độc Tiêu trắc phi, Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ, thậm chí không ngại tự hạ độc mình để xóa bỏ hiềm nghi.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không tin.
Hắn đặt khẩu cung xuống, lạnh lùng nói “Thải Vân đang nói dối.”
Triệu Hiền nghi hoặc “Sao Điện hạ nhìn ra được?”
Lạc Thanh Hàn “Trong khẩu cung của cô ta có sai lầm rất lớn, Tiêu trắc phi không bị hạ độc, mà là tự mình uống độc.”
Triệu Hiền sững sờ.
Vốn tưởng Tiêu trắc phi cũng bị hạ độc như ba người kia, không ngờ Tiêu trắc phi lại tự mình uống độc.
Vô số suy nghĩ tức thì hiện lên trong đầu hắn.
Lạc Thanh Hàn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói “Ngươi không cần nghi ngờ Tiêu trắc phi, nàng không phải hung thủ, là có người cố ý hại nàng, nàng không thể không uống.”
Triệu Hiền thăm dò hỏi “Vậy thuốc độc của Tiêu trắc phi từ đâu mà có?”
Lạc Thanh Hàn “Đương nhiên là hung thủ cố ý giấu nó trong điện Thanh Ca, hung thủ muốn dùng thứ này để hại nàng, may là nàng đã phát hiện ra nó trước, nên mới thoát được một nạn.”
Triệu Hiền cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Hắn vẫn thấy Tiêu trắc phi rất khả nghi.
Nếu hắn chủ thẩm vụ án, hắn nhất định sẽ tập trung điều tra Tiêu trắc phi.
Nhưng Thái tử lại vô cùng tin tưởng Tiêu trắc phi, không có ý định điều tra nàng, Triệu Hiền chỉ đành đè nén nghi vấn trong lòng, thành thật nghe Thái tử sắp xếp.
Lạc Thanh Hàn “Ngươi cho Thải Vân trắm rửa sạch sẽ, đưa đến điện Thanh Ca, cho Tiêu trắc phi xem thử.”
Triệu Hiền không hiểu mục đích của việc này, nhưng hắn khôn ngoan không hỏi nhiều, chắp tay trả lời “Vâng.”
Triệu Hiền rời đi, Lạc Thanh Hàn đứng dậy, đi vào phòng ngủ, thấy Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ.
Tư thế ngủ của nàng không yên, chăn bị nàng đạp ra, lộ hai cánh tay, đôi môi hơi mở, khóe miệng còn có chất lỏng khả nghi.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh giường, lấy khăn tay lau nước dãi quanh miệng nàng, nhéo mũi nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhéo đến tỉnh.
Nàng đẩy tay Thái tử ra, thở hổn hển.
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nhìn nàng “Tỉnh rồi?”
Tiêu Hề Hề liếc nhìn sắc trời bên ngoài, tức giận phàn nàn “Người nhìn bên ngoài xem, trời còn chưa sáng hẳn, người không thể để ta ngủ một lúc nữa sao? Dù gì ta cũng là người bệnh đó!”
Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không thấy tội lỗi khi phá hủy mộng đẹp của người khác, bình tĩnh nói “Có một chuyện cần nàng giúp, làm xong thì nàng ngủ tiếp.”
Tiêu Hề Hề tức giận “Chuyện gì mà không thể để trễ chút nữa rồi làm? Có cần sớm như vậy không? Chu Bái Bì* cũng không tàn nhẫn như người!”
Lạc Thanh Hàn “Không phải nàng muốn rừng trúc ở hậu viện sao? Chỉ cần nàng làm xong chuyện này, ta sẽ cho nàng rừng trúc.”