Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 485

Tiêu Khải Minh, Lộ Thiên Ý và Ô Diệu đến mua sách.

Ba người học sinh kém bọn họ không có hứng thú học tập, biết làm sao được khi mà thi cử sắp đến gần, trưởng bối trong nhà ra sức ép bọn họ phải đọc nhiều sách, hy vọng bọn họ có thể đỗ cao, giành vinh quang về cho nhà.

Bộ ba học sinh kém thử chống đối, nhưng bị phụ mẫu đánh một trận, thậm chí còn bị cắt cả tiền tiêu vặt.

Không có tiền tiêu vặt, mấy công tử này sao có thể ăn uống, tự do vui chơi?

Tiền tiêu vặt là điểm yếu của bọn họ, khi điểm yếu bị siết chặt, dù bọn họ không cam lòng đến đâu cũng chỉ đành nhận mình hèn.

Hôm nay ba người ra ngoài chơi, tiện thể tới đây mua vài quyển sách mang về đối phó với trưởng bối.

Ba người tay đút túi quần dậm chân đi về phía trước, chợt nghe có người gọi lão đệ, bước chân không khỏi dừng lại.

Bọn họ nhìn về hướng phát ra tiếng, thấy Tiêu Hề Hề nằm trên cửa sổ quán trà.

Ba người sững sờ.

Bọn họ không ngờ lại gặp nàng ở đây.

Tiêu Hề Hề vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo họ qua đây nói chuyện.

Lộ Thiên Ý và Ô Diệu vừa thấy nàng, chợt nhớ đến bài học đau đớn ở chùa Quang Chiếu lần trước, cả hai đồng loạt lùi lại.

“Ta còn có chuyện, ta về trước!”

“Ta đau bụng, muốn đi nhà xí!”

Tiêu Khải Minh chưa kịp nói gì thì cả hai đã vội vàng bỏ chạy.

Tiêu Khải Minh trợn mắt nhìn bóng lưng của bọn họ.

Chẳng ra sao!

Tiêu Khải Minh đi đến bên cửa sổ đứng yên, giả vờ bình tĩnh hỏi “Sao tỷ lại ở đây?”

Tiêu Hề Hề cười nói “Ta ở đây uống trà, đệ có muốn vào uống một tách trà không? Ta mời.”

Tiêu Khải Minh bĩu môi “Ta không thích uống trà.”

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội hỏi “Vậy đệ thích uống gì?”

Tiêu Khải Minh “Tại sao ta phải nói với tỷ?!”

Nói ra khỏi miệng hắn chợt thấy hối hận.

Giọng điệu này quá gay gắt, có hơi tổn thương người khác.

Thật ra hắn không ghét Tiêu Hề Hề lắm, chỉ là hắn không thể gần gũi với nàng như Tiêu Tri Lam, suy cho cùng bọn họ chưa từng sống chung với nhau, ngoài quan hệ huyết thống, bọn họ chẳng khác gì người lạ.

Muốn hắn chủ động xin lỗi, thì hắn không xuống nước được.

Hắn chỉ có thể ngoảnh mặt đi, dùng khóe mắt cẩn thận quan sát Tiêu Hề Hề, xem nàng có tức giận không.

Tiêu Hề Hề sững người một lúc, nhưng không tức giận.

Nàng cười “Đệ đừng nghĩ nhiều, ta chỉ tùy tiện tán gẫu thôi.”

Tiêu Khải Minh mím môi, lại hỏi “Tỷ một mình ở đây uống trà làm gì? Chẳng phải tỷ nên ở trong cung sao?”

Tiêu Hề Hề “Thái tử xuất cung làm chút việc, cho nên dẫn ta ra ngoài chơi, đúng rồi, hai người vừa rồi là bằng hữu của đệ đúng không, ta nhớ bọn họ, sao lại đột nhiên chạy mất thế?”

Tiêu Khải Minh muốn nói hai người đó bị nàng dọa sợ.

Hắn nói “Đột nhiên có chuyện cần làm.”

“Thế à, bọn họ đến đây làm gì?”

Vốn Tiêu Khải Minh muốn nói “không phải việc của tỷ”, sau khi nghĩ lại cảm thấy không ổn, dù sao đối phương cũng là tỷ tỷ của hắn, hắn không nhất thiết gần gũi, nhưng tôn trọng cơ bản vẫn phải có.

Vì thế hắn nghiêm nghị trả lời “Chúng ta đến đây mua sách.”

Đôi mắt Tiêu Hề Hề sáng lên khi nghe thấy hai từ mua sách “Bọn đệ muốn mua sách gì?”

Tiêu Khải Minh tùy tiện nói vài cái tên.

Tiêu Hề Hề “Ta chưa từng nghe qua mấy quyển sách này, dùng để làm gì?”

Tiêu Khải Minh “Sắp thi rồi, vài nội dung trong số sách này có thể sẽ có trong kỳ thi, ta mua về xem.”

Tiêu Hề Hề “Đệ cũng sẽ thi? Thành tích ngày thường của đệ thế nào? Có nắm chắc không?”

Đối mặt với ba câu hỏi trí mạng này, Tiêu Khải Minh trầm mặc hồi lâu mới miễn cưỡng trả lời “Tạm … tạm được.”

Tiêu Hề Hề thấy hai tay hắn trống không, biết hắn vẫn chưa mua nên nàng chủ động đề nghị.

“Dù sao bằng hữu của đệ cũng đã đi rồi, hay là ta đi mua sách với đệ?”

Tiêu Khải Minh muốn từ chối.

Nhưng Tiêu Hề Hề không cho hắn cơ hội.

Nàng chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Thấy vậy, Triệu Hiền nãy giờ vẫn im lặng lập tức thay đổi sắc mặt “Trắc phi nương nương, người không được ra ngoài!”

Tiêu Hề Hề vừa đáp xuống đất, nàng quay đầu, cười rạng rỡ “Đừng căng thẳng, ta đi rồi về ngay, sẽ không để Thái tử biết.”

Nói xong nàng kéo Tiêu Khải Minh chạy đi.

Triệu Hiền muốn đuổi theo nhưng bị tiểu nhị nhanh mắt tóm lấy.

Tiểu nhị hét lên “Các người còn chưa trả tiền, không được đi!”

Triệu Hiền hết cách, chỉ đành trả tiền trước.

Lúc hắn ra khỏi quán trà, thấy Tiêu trắc phi và Tiêu Khải Minh đang lẻn vào một tiệm sách gần đó.

Triệu Hiền lập tức đuổi theo.

Tiêu Khải Minh nhìn nữ nhân bên cạnh, khó chịu hỏi “Sao tỷ lại kéo ta đến đây?”

Tiêu Hề Hề “Không phải đệ nói muốn mua sách sao? Ta đi mua với đệ.”

Tiêu Khải Minh không ngờ hắn chỉ tiện miệng nói một câu, Tiêu Hề Hề lại nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn chủ động đi mua sách với hắn, xem ra là rất quan tâm hắn.

Chuyện này làm hắn cảm giác trong lòng hơi ấm lên.

Hắn chợt cảm thấy có tỷ tỷ cũng là chuyện tốt.

Tiêu Hề Hề nhìn quanh, cảm khái nói “Ở đây có nhiều sách quá, đệ xem thử, có quyển nào cần mua không?”

Tiêu Khải Minh đáp một tiếng rồi nghiêm túc tìm kiếm.

Ông chủ tiệm sách đang tiếp những vị khách khác nên tạm thời không có thời gian chú ý đến họ.

Tiêu Hề Hề lang thang trong tiệm sách, muốn xem có sách truyện nào không.

Lúc này, Triệu Hiền chạy vào, hắn mặc quan phục võ tướng, hông đeo bội kiếm, dáng người cao ráo, trông không phù hợp với phong cách của tiệm sách này.

Mọi người trong tiệm sách theo bản năng quay sang nhìn hắn.

Triệu Hiền thì thầm với Tiêu Hề Hề.

“Nương nương, Thái tử đã dặn, người không được chạy lung tung.”

Tiêu Hề Hề chớp mắt với hắn “Không sao, ta chỉ muốn mua vài quyển sách đọc, mua xong ta theo ngươi về, bảo đảm sẽ không để Thái tử biết.”

Triệu Hiền “Người thế này là bằng mặt không bằng lòng.”

Tiêu Hề Hề “Ta gọi đó là tùy cơ ứng biến.”

Triệu Hiền nói không lại nàng, lại không dám ra tay với nàng, chỉ đành theo sát, tránh để nàng gặp chuyện ngoài ý muốn.

Tiêu Hề Hề tìm thấy sách truyện mình muốn.

Nàng mở ra xem, toàn là truyện cổ tích dân gian, tuy không có nội dung màu mè nhưng tình tiết vẫn gây cấn, đủ để giết thời gian.

Nàng chọn năm quyển, mang đến quầy tính tiền.

Lúc này, Tiêu Khải Minh cũng tìm thấy sách mình muốn.

Tiêu Hề Hề bảo ông chủ tính chung của cả hai.

Tiêu Khải Minh lúng túng nói “Ta có tiền, không cần tỷ trả.”

Tiêu Hề Hề trực tiếp trả tiền, không để ý nói “Cũng không có bao nhiêu, coi như là quà ta tặng đệ, hi vọng đệ thi cử thuận lợi, cố lên!”

Nói xong nàng còn chớp mắt với đối phương.

Mặt Tiêu Khải Minh hơi đỏ lên.

Ông chủ bọc lại mấy quyển sách đưa cho họ.

Hai người bước ra khỏi tiệm sách, đúng lúc có người gấp gáp chạy vào.

Người đó đi quá nhanh còn không nhìn đường, thấy sắp đụng phải Tiêu Hề Hề, Tiêu Khải Minh bên cạnh nhanh chân bước lên, dùng thân mình chắn trước Tiêu Hề Hề, cùng lúc đó, Triệu Hiền cũng giơ tay ra, mặt không biểu cảm đẩy người đó ra.
Bình Luận (0)
Comment