Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 489

Tiêu Hề Hề không biết chân tóc của Mai Quảng Đào đã cao hơn một tấc vì miếng bánh hoa của nàng.

Sau khi cùng Thái tử dạo chợ hoa, lại đến vài nơi nổi tiếng ở Thịnh Kinh ăn uống.

Hai người chơi đến tối mịt mới về cung.

Lần này Tiêu Hề Hề xuất cung thu hoạch được rất nhiều, nàng không chỉ mua được sách truyện, còn mang về rất nhiều đồ ăn vặt, chỉ riêng điểm tâm của Tô Hương Đường, nàng đã mua mười hộp.

Bảo Cầm nhìn đồ ăn vặt chất đống trước mặt, không khỏi hỏi.

“Nhiều đồ ăn thế này, người có thể ăn hết không?”

Tiêu Hề Hề cười đắc ý “Chỉ cần ba ngày … không, một ngày, ta có thể ăn sạch sẽ, một chút vụn cũng không chừa!”

Bảo Cầm mừng thầm, may là Tiêu trắc phi trời sinh ăn mãi không mập, nếu không với cách ăn này của nàng nhất định sẽ thành người béo phì ba trăm cân.

Sau khi tắm xong, Tiêu Hề Hề ngồi bên hiên lau tóc.

Bây giờ thời tiết dần ấm lên, đêm đến không còn quá lạnh, ngồi bên hiên khá là thoải mái.

Phía sau có tiếng bước chân, Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn, thấy Thái tử đến rồi.

Hắn đã tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt, chất liệu mềm mại tôn lên thân hình hoàn hảo của hắn.

Có thể do gần đây Thái tử quá tốt với nàng, gan của nàng cũng ngày càng to ra, sống cùng Thái tử cũng trở nên tự nhiên hơn.

“Điện hạ, Bảo Cầm đun sữa cho ta, giúp ta mang qua đây đi.”

Lạc Thanh Hàn “Ta thấy nàng nên thêm từ nhờ*.”

*Lạc Thanh Hàn dùng chữ 请 với ý nhờ vả.

Tiêu Hề Hề “Mời* sữa của ta đến đây.”

*Tiêu Hề Hề dùng chữ 请 với ý là mời.

Lạc Thanh Hàn “……”

Thái tử Điện hạ trở về phòng, cầm ly sữa nóng, mặt không cảm xúc ‘mời’ sữa đến trước mặt Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu há miệng, như đang chờ cho ăn.

Lạc Thanh Hàn cười lạnh một tiếng.

Hắn cầm ly sữa nóng hớp một ngụm, Tiêu Hề Hề chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, truyền sữa trong miệng cho nàng.

Hai người trao nhau nụ hôn sữa.

Lạc Thanh Hàn đẩy ra, nhướng mày nhìn nàng “Còn muốn ta đút cho nàng không?”

Tiêu Hề Hề đỏ mặt lắc đầu “Không cần, không cần.”

Nàng cầm ly bằng hai tay, ngoan ngoãn uống sữa.

Lạc Thanh Hàn nhặt chiếc khăn bị nàng ném sang một bên, chậm rãi lau tóc ướt của nàng.

Sau khi uống sữa và lau khô tóc, cả hai về phòng ngủ.

Cùng lúc đó, trong một tiểu viện ở Thịnh Kinh, Lệ Khinh Ngôn rửa mặt xong rồi về phòng ngủ, thì thoáng thấy phòng bên vẫn sáng đèn.

Y sống trong tiểu viện này với một người tên Lý Quý cùng quê.

Trước đây bọn họ từng gặp nhau nhưng không mấy thân, sau này đến Thịnh Kinh thi cử, tình cờ gặp nhau ở kinh thành, vừa hay hai người đều đi một mình, nên nói chuyện nhiều hơn vài câu.

Khi đó còn hơn nửa tháng mới đến kỳ thi, ở quán trọ sẽ tốn tiền nên hai người quyết định cùng thuê một tiểu viện trong thành.

Tiểu viện này không lớn nhưng vật dụng đầy đủ, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt, rất sạch sẽ.

Lệ Khinh Ngôn sống cùng Lý Quý gần nửa tháng, thấy Lý Quý không có vấn đề gì lớn, nhưng tật xấu thì rất nhiều, rõ ràng là nam nhân mà lại thích chiếm lợi, chi phí ăn uống bình thường của hai người cũng phải so đo chi tiết, sợ mình chịu thiệt.

Lệ Khinh Ngôn không ghét hắn, mà cũng không thích hắn.

Dù sao hai ngày nữa cũng thi rồi, sau khi thi xong thì đường ai nấy đi, phỏng chừng sau này sẽ không gặp lại nữa.

Lệ Khinh Ngôn do dự một lúc, vẫn bước tới gõ cửa phòng bên.

Một lúc sau, cửa mở ra để lộ khuôn mặt của Lý Quý.

Gương mặt hắn mệt mỏi, nhưng đôi mắt thì sáng lạ lùng.

Xem ra cơ thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Lệ Khinh Ngôn nhìn quyển sách trong tay hắn, thuận miệng hỏi “Muộn thế này rồi, huynh còn chăm chỉ đọc sách à?”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Quý tức thì thay đổi, lập tức giấu sách vào trong tay áo.

Có lẽ hắn thấy hành động này quá đột ngột nên vội tìm lời nói đỡ.

“Không phải sắp thi rồi à, ta cần đọc nhiều sách hơn, được chút nào hay chút ấy! Ta không giống huynh, huynh đọc sách từ nhỏ, là thiên tài nổi tiếng ở thôn chúng ta, đầu óc ta không bằng huynh, không giỏi như thế, chỉ đánh nỗ lực bù đắp khuyết điểm thôi.”

Hắn nói xong thì cười phá lên, cố làm cho mình trông thật tự nhiên.

Lệ Khinh Ngôn thấy hắn kỳ lạ, như đang cố ý che đậy điều gì, nhưng đối phương không muốn nói, Lệ Khinh Ngôn cũng không định thăm dò, chỉ nhắc nhở hắn.

“Lửa trong bếp tắt rồi, nhân lúc nước trong nồi còn nóng, huynh mau đi tắm đi.”

Lý Quý nhanh chóng trả lời “Được, ta đi ngay.”

Lệ Khinh Ngôn nói xong lời muốn nói thì quay người rời đi.

Y về phòng, thổi tắt đèn dầu rồi đi ngủ.

Lúc y đang mơ màng thì chợt nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.

Y tức thì tỉnh dậy.

Trong phòng tối đen như mực, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín.

Lệ Khinh Ngôn vén chăn xuống giường, mò mẫm trong bóng tối đi về phía cửa.

Y muốn mở cửa ra xem là thứ gì rơi bên ngoài?

Khi hai tay y đặt lên cửa, chợt nhớ tới lời mà tiểu nương tử nói lúc ban sáng.

“Đêm nay đừng mở cửa.”

Động tác của Lệ Khinh Ngôn dừng lại.

Lúc ấy y không hiểu ý của tiểu nương tử, nhưng bây giờ hình như y hiểu một chút rồi.

Một giọng nói trầm khàn vang lên ngoài cửa.

“Đã làm xong chưa?”

“Đã tắt thở rồi.”

“Hình như có người sống ở phòng bên, chúng ta có nên vào xem không? Đừng bỏ sót người sống.”

Lệ Khinh Ngôn nghe vậy, mồ hôi lạnh túa ra.

Phòng bên mà đám người bên ngoài nói là phòng y đang ở!

Bên kia hình như có vài người, nói không chừng còn có vũ khí, nếu bọn chúng xông vào, đêm nay Lệ Khinh Ngôn có lẽ phải kết thúc cuộc đời ở đây!

Cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.

“Tiếng động vừa rồi rất lớn, trong phòng cũng không có ai ra xem, một là có người, hai là ngủ say như chết, dù là tình huống gì cũng không cần lo, nhớ lời chủ tử dặn, không được gây thêm rắc rối.”

“Được rồi, chúng ta rút thôi.”

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.

Trái tim đang vọt lên tận cổ họng của Lệ Khinh Ngôn dần rơi xuống.

Lưng y ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo dính vào lưng rất khó chịu.

Nhưng hiện giờ y không quan tâm.

Y muốn ra ngoài xem một chút, nhưng lại sợ đám người đó đi rồi quay lại, càng sợ đám người đó vốn chưa đi.

Nếu đám người kia giả vờ đi, rồi mai phục gần đó, y vừa ra ngoài sẽ làm lộ bản thân, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Không phải y nhát gan, chỉ là vận của y quá xui, mấy chuyện xui xẻo hiếm khi xảy ra với người khác, lại có thể dễ dàng xảy ra với y.

Mà y còn nhớ tiểu nương tử ban sáng nói, đêm nay đừng mở cửa, nói đúng hơn là chỉ cần trời còn tối, thì vẫn là ban đêm.
Bình Luận (0)
Comment