Tiêu Hề Hề mơ thấy mình đang ăn kem, trên bàn chất đầy các loại kem hương vị khác nhau.
Nàng đang ăn vui vẻ thì chợt nghe có người gọi tên mình.
Tiêu Hề Hề lập tức tỉnh dậy.
Lúc nàng mở mắt, cây kem đã biến mất.
Trước mặt nàng chỉ có một nam nhân với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiêu Hề Hề ngẩn người “Thái tử Điện hạ!”
Nàng nhanh chóng vịn vào tường đứng dậy hành lễ.
Vì nàng mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, động tác hành lễ có hơi vụng về, càng làm nàng trông ngốc hơn.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thật lâu, trầm giọng hỏi “Sao nàng lại ở đây?”
“Không phải trước đó người gửi cho thần thiếp một giỏ dâu tằm sao? Thần thiếp ăn một ít, còn lại để Bảo Cầm làm mứt, mứt này ăn rất ngon, có thể ăn với váng sữa trứng, hoặc cho vào trà sữa điều vị cũng được, thần thiếp cảm thấy rất ngon nên đặc biệt mang đến cho người một hũ.”
Nàng vừa nói vừa nâng hũ sành trên tay như dâng báu vật.
Lạc Thanh Hàn nhận hũ sành đưa cho Thường công công theo sau.
Lạc Thanh Hàn nắm tay Tiêu Hề Hề, phát hiện tay nàng hơi lạnh, hắn hỏi “Nàng đợi ở đây rất lâu à?”
“Thần thiếp dùng xong bữa tối thì tới tìm người, nhưng tiếc là người không ở đây. Mặc Họa nói người ra ngoài làm chút việc, không biết bao giờ mới về, thần thiếp chỉ đành ở đây chờ người, đợi cũng sắp hai canh giờ rồi!”
Lạc Thanh Hàn cười như có như không “Chờ đến mức nàng ngủ quên?”
Tiêu Hề Hề không hề xấu hổ, thẳng thắn thừa nhận.
“Đợi chờ quả thật chán phèo, nên thần thiếp bất cẩn ngủ quên.”
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng đi vào trong, vừa đi vừa nói “Nàng nên chờ ở trong phòng, bên ngoài rất lạnh.”
Tiêu Hề Hề “Vẫn ổn, thần thiếp thấy bên ngoài khá mát mẻ.”
“Sao chỉ có mình nàng, Bảo Cầm không ở cùng nàng?”
“Vừa rồi em ấy có ở cùng, sợ thần thiếp cảm lạnh nên vào phòng lấy chăn rồi.”
Tiêu Hề Hề vừa nói xong, Bảo Cầm đã vội chạy ra, trên tay còn ôm một chiếc chăn.
Nàng vô cùng kinh ngạc khi thấy Thái tử đi cùng với Tiêu trắc phi, vội vàng dừng lại, hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Sau này không được để Tiêu trắc phi một mình đợi bên ngoài.”
Tuy nói ngoài cửa điện Lân Đức có thị vệ canh giữ, về mặt lý thuyết sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng lỡ như thì sao? Trong cung này có quá nhiều nguy hiểm, một chút bất cẩn sẽ rất dễ rơi xuống hố.
Bảo Cầm vội quỳ xuống nhận tội “Là nô tỳ sơ suất, nô tỳ đáng chết.”
Lạc Thanh Hàn “Nể tình ngươi vô ý, phạt quỳ một nén hương.”
Tiêu Hề Hề muốn cầu xin cho Bảo Cầm, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Bảo Cầm đã nói trước.
“Tạ Điện hạ khai ân!”
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề đi.
Tiêu Hề Hề quay đầu lại, thấy Bảo Cầm đang nháy mắt, ra hiệu cho nàng không được cầu xin Thái tử.
Chỉ quỳ một nén hương thôi, không là gì cả.
Nó càng giống lời nhắc nhở.
Thái tử đang nhắc nhở Bảo Cầm sau này làm việc gì cũng nên cẩn thận.
Đồng thời, Thái tử cũng đang nói với những người khác, ngài ấy rất xem trọng Tiêu trắc phi, những chuyện có liên quan đến Tiêu trắc phi không được sai sót.
Bảo Cầm hiểu rõ, nên sẵn sàng quỳ.
Tiêu Hề Hề theo Thái tử vào tẩm điện.
Khi không còn ai xung quanh, Tiêu Hề Hề nhịn không được mở miệng cầu xin.
“Điện hạ, người có thể tha cho Bảo Cầm không?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời, chỉ duỗi hai tay “Hầu hạ ta tắm rửa thay y phục.”
Tiêu Hề Hề bước tới giúp hắn c.ởi áo, vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm “Thần thiếp đã lớn rồi, không cần Bảo Cầm lúc nào cũng để mắt đến thần thiếp.”
Lạc Thanh Hàn trầm mặc cúi đầu nhìn nàng.
Y phục trên người lần lượt được c.ởi ra.
Khi chỉ còn lại chiếc quần cuối cùng, Lạc Thanh Hàn đè tay nàng lại, trầm giọng nói “Được rồi, nàng ra ngoài đi.”
Tiêu Hề Hề vẫn muốn gặp Bảo Cầm, bèn gật đầu “Vậy thần thiếp cáo lui.”
Đợi nàng ra ngoài, Lạc Thanh Hàn c.ởi quần để lộ những vết bầm tím lớn trên đầu gối và bắp chân.
Đây là vết thương do vừa nãy quỳ trong trắc điện ở cung Vị Ương.
Hắn chịu đựng cơn đau ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt thở dài.
Tiêu Hề Hề đi tìm Bảo Cầm.
Bảo Cầm giật mình “Không phải người đang hầu hạ Thái tử sao? Sao lại chạy ra đây?”
Tiêu Hề Hề “Ta lo cho em.”
“Nô tỳ không sao, thời gian một nén hương qua rất nhanh, người mau về đi, nếu Thái tử phát hiện người tới tìm nô tỳ, nói không chừng sẽ càng phạt nặng hơn.”
Tiêu Hề Hề thấy tinh thần Bảo Cầm rất tốt, cũng thấy an tâm.
“Vậy ta về trước.”
Bảo Cầm thúc giục “Người mau đi đi.”
Tiêu Hề Hề trở về cửa tẩm điện, thấy Thường công công còn chờ bên ngoài, nàng hỏi “Điện hạ chưa tắm xong sao?”
Thường công công gật đầu đáp vâng.
Tiêu Hề Hề định chờ ở bên ngoài, đợi Thái tử tắm xong sẽ vào.
Thường công công nhìn cánh cửa đóng chặt, trầm giọng nói.
“Tối nay tâm trạng của Điện hạ có lẽ không được tốt.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Điện hạ sao vậy?”
Thường công công thân là nô tài không tiện nói nhiều về chuyện giữa Thái tử và Hoàng đế, cho nên nói rất mơ hồ.
“Mấy ngày nay, Điện hạ rất bận, gặp phải không ít chuyện phiền lòng, trước giờ Điện hạ rất thích người, người khuyên một chút, có thể sẽ làm Điện hạ cảm thấy tốt hơn.”
Tiêu Hề Hề nửa hiểu nửa không “Ừ.”
Giọng Thái tử từ trong phòng vọng ra.
“Thường Hỉ.”
Thường công công vội đáp “Có nô tài!”
Hắn và mấy tiểu thái giám đi vào, mang nước tắm đã dùng đổ đi, lau sạch nước bắn tung tóe trên sàn nhà.
Lúc Tiêu Hề Hề bước vào phòng, thấy Thái tử đã mặc đồ ngủ, đang ngồi bên giường lau kiếm.
Thanh kiếm trong tay hắn là kiếm Yên Diệt được Hoàng đế ban thưởng.
Vẻ mặt hắn vô cùng chuyên chú, ngón tay siết chặt khăn vải, lau đi lau lại lưỡi kiếm.
Thanh kiếm sáng bóng sắc bén, phản chiếu đôi đồng tử đen láy của hắn.
Thường công công và các tiểu thái giám lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Thái tử.
Thái tử thấy Tiêu Hề Hề đứng cách đó không xa, buông kiếm xuống, hỏi “Nàng đứng đó làm gì? Qua đây.”
Tiêu Hề Hề đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, nhìn thanh kiếm trong tay hắn hỏi.
“Điện hạ rất thích thanh kiếm này sao?”
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Cũng được.”
Tiêu Hề Hề “Nhìn dáng vẻ của người, người hẳn là rất trân trọng thanh kiếm này.”
Lạc Thanh Hàn “Thứ ta trân trọng không phải hanh kiếm này, mà là ý nghĩa chứa đựng trong nó.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học, hỏi “Thanh kiếm này có ý nghĩa gì?”
“Nó từng là bảo kiếm bên người Thái tổ Hoàng đế, nó từng theo Thái tổ Hoàng đế nam chinh bắc chiến, chứng kiến vô số lịch sử quan trọng, cũng từng lấy đầu rất nhiều kẻ địch, nó là biểu tượng của dũng cảm, còn là truyền thừa của niềm tin.”
———