Từ khi kỳ thi bắt đầu, tình trạng ra vào trường thi được siết chặt nghiêm ngặt, trong ngoài đều có trọng binh canh giữ, nghiêm cấm kẻ không phận sự lại gần.
Kết thúc một ngày thi, các sĩ tử thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi người đều có một gian nhỏ, gian nhỏ này gọi là phòng thi.
Trong phòng, ngoài bàn và bút mực giấy nghiên, thì còn có bếp lò, bô, chăn gối.
Kỳ thi tổng cộng hai mươi mốt ngày, trong hai mươi mốt ngày này, tất cả sĩ tử chỉ có thể ở trong phòng thi của mình, bất kể ăn uống ngủ nghỉ cũng chỉ có thể thực hiện trong không gian nhỏ hẹp này, không được rời khỏi phòng thi nửa bước, càng đừng nói đến chuyện giao tiếp với người khác.
Không chỉ có sĩ tử, mà cả quan chủ khảo và giám khảo cũng bắt buộc ở trong trường thi, đến khi chấm thi xong mới được rời khỏi nơi này.
Đương nhiên, đãi ngộ của quan chủ khảo tốt hơn sĩ tử, bọn họ có phòng khách riêng, ngày ba bữa có đầu bếp phục vụ, ngoại trừ không thể tự do đi lại, các phương diện khác cũng giống như ngày thường.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kết thúc buổi thi, các chủ khảo và giám khảo trở về nơi ở của mình.
Sĩ tử ở trong phòng thi của mình thổi lửa nấu nướng.
Màn đêm buông xuống, trường thi dần trở lại yên tĩnh.
Các sĩ tử trải qua một ngày thi thật sự rất mệt, ai nấy đều ngủ sâu.
Thỉnh thoảng sẽ có giám khảo cầm đèn lồng đi ngang phòng thi, ánh mắt sắc bén không ngừng quét xung quanh.
Sắp tới hừng đông, một giám khảo phụ trách ca đêm vội vã đi qua hành lang, đập mạnh cửa phòng của Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên.
“Nhị điện hạ! Không hay rồi!”
Lạc Vân Hiên giật mình tỉnh dậy.
Y mặc quần áo, sai người ra mở cửa.
Lạc Vân Hiên nhìn giám khảo hoảng hốt bên ngoài, nhẹ giọng an ủi “Đừng gấp, xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
“Thái tử dẫn theo rất nhiều Ngọc Lân vệ bao vây trường thi!”
Lạc Vân Hiên hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện này nên hơi sửng sốt, nhưng không hoảng sợ.
Y bình tĩnh nói “Hẳn là có hiểu lầm gì đó, dẫn ta đi xem thử.”
Tin tức trường thi bị Ngọc Lân vệ bao vây lan truyền nhanh như lửa đốt, trong thời gian ngắn tất cả giám khảo trong trường thi đều biết chuyện.
Mọi người thức dậy, lần lượt ra khỏi phòng, muốn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Lạc Vân Hiên là chủ khảo do Hoàng đế bổ nhiệm, đương nhiên có địa vị cao nhất ở đây.
Lạc Vân Hiên sải bước ra khỏi trường thi với các giám khảo xung quanh.
Ngoài cổng trường thi, Thái tử mặc cẩm bào màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn vô cùng dọa người.
Bên hông còn đeo một thanh bảo kiếm.
Đó là kiếm Yên Diệt mà Thái tổ Hoàng đế từng đeo bên mình.
Đằng sau Thái tử là Ngọc Lân vệ được vũ trang đầy đủ.
Bọn họ đứng trong đêm tối, như những con thú khổng lồ lặng lẽ ẩn nấp, có một cảm giác áp bức vô hình.
Các giám khảo nhìn thấy cảnh này không khỏi nín thở, trong lòng càng thêm bất an.
Lạc Vân Hiên không ra khỏi cổng, mà dừng lại gần cổng.
Y khiêm tốn nói “Bây giờ ta là chủ khảo kỳ thi, chiếu theo quy định, chúng ta không thể ra khỏi cửa này, càng không thể ra ngoài nghênh đón Thái tử, mong Thái tử thứ lỗi.”
Các giám khảo đi theo sau lần lượt chắp tay hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không có ý định chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
“Ta phụng chỉ của phụ hoàng điều tra vụ án gian lận khoa cử năm nay. Mong Nhị hoàng tử và các vị giám khảo phối hợp điều tra.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cả sắc mặt Lạc Vân Hiên cũng hơi thay đổi.
Lạc Vân Hiên cau mày hỏi “Lời của ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi nghi ngờ trong chúng ta có người tiết lộ đề thi?”
Lạc Thanh Hàn “Ta không nghi ngờ ai khác, ta chỉ nghi ngờ một mình ngươi.”
Lạc Vân Hiên không hài lòng “Không thể ăn nói bậy bạ, dù ngươi là Thái tử cũng không thể tùy tiện vu khống người khác!”
“Có phải vu khống hay không, kiểm tra một chút là sẽ rõ.”
Lạc Thanh Hàn nói xong, làm động tác tay ra hiệu, Triệu Hiền dẫn Ngọc Lân vệ xông vào trường thi.
Lạc Vân Hiên và các giám khảo cố ngăn cản, nhưng bị Ngọc Lân vệ cưỡng ép đẩy ra.
Bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngọc Lân vệ được đào tạo bài bản.
Ngay cả Lạc Vân Hiên luôn bày ra dáng vẻ quân tử nho nhã, lúc này cũng không tránh khỏi sốt ruột.
Y lớn tiếng trách mắng “Đây là trường thi, kỳ thi còn chưa kết thúc, các ngươi xông vào trường thi như vậy, rốt cuộc có còn quốc pháp không?”
Tuy nhiên, Ngọc Lân vệ hoàn toàn phớt lờ y, lao thẳng vào phòng thi.
Các sĩ tử đang ngủ ngon trong phòng thi bị đánh thức.
Phòng thi đang im lặng bỗng trở nên ồn ào.
Nhiều người đang hỏi chuyện gì đã xảy ra? Còn có người thò đầu ra ngoài nhìn.
Triệu Hiền chỉ huy Ngọc Lân vệ lần lượt lục soát các phòng thi.
Đồ đạc trong phòng thi đều bị lật tung, cả người của sĩ tử cũng không bỏ qua, tất cả đều bị lộ.t trần và kiểm tra kỹ càng.
Lạc Vân Hiên muốn gọi người tới ngăn Ngọc Lân vệ.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp rút thanh bảo kiếm đeo bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén sáng chói vẽ một vòng cung giữa không trung, nằm ngang cổ Lạc Vân Hiên.
Lạc Vân Hiên tức thì đóng băng, không dám cử động.
Y không thể tin nhìn Lạc Thanh Hàn.
“Có phải ngươi điên rồi không?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Phụ hoàng cho ta ba ngày tra án, bây giờ trước thời hạn vẫn còn một nén nhang. Ta nhất định phải tìm ra sự thật trong thời gian một nén nhang, phàm là người cản trở ta tra án, ta sẽ không khách khí.”
Lạc Vân Hiên nén giận hỏi.
“Không tra được án là chuyện của ngươi, liên quan gì đến chúng ta? Ngươi không đến mức vì muốn báo cáo với phụ hoàng mà cưỡng ép đổ tội lên đầu ta đó chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Đừng kích động, cẩn thận kiếm trong tay ta, kiếm này là kiếm của Thái tổ Hoàng đế, dù cũ nhưng vẫn rất bén, một chút sơ suất là có thể khiến máu của ngươi rơi ngay tại chỗ.”
Lạc Vân Hiên cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ lưỡi kiếm, khuôn mặt của y ngày càng khó coi.
“Ngươi dẫn người xông vào trường thi, làm hỏng kỳ thi năm nay, ngươi không sợ sĩ tử trong thiên hạ trách tội sao?”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Người làm hỏng thật sự không phải là ngươi sao?”
Lạc Vân Hiên cười lạnh “Ngươi rơi vào đường cùng, bắt đầu cắn bậy bạ sao?!”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ lời châm chọc của y, bình tĩnh nói “Lầu Đông Lai đã bị Hình bộ khám xét, chưởng quầy và người làm của lầu Đông Lai cũng đã bị bắt. Ngươi đoán xem, ta tra được gì từ lầu Đông Lai?”
Nụ cười trên mặt Lạc Vân Hiên đông cứng.
“Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Chưởng quầy của lầu Đông Lai đã khai hết mọi chuyện, bao gồm sát thủ mà ngươi phái đến giết ông ấy cũng đã khai rồi. Ngươi mới là chủ nhân đằng sau lầu Đông Lai, khi Tần Ổn tổ chức hội thơ ở đó, đã vô tình làm mất một cuốn ‘Kinh Dịch’, chuyện này là do chưởng quầy nói với ngươi.”
———