Có số khẩu cung này, Lạc Thanh Hàn có thể kết tội mười lăm người này.
Theo luật pháp của vương triều Đại Thịnh, người gian lận trong khoa cử sẽ bị hủy toàn bộ điểm số và tước tư cách tham gia khoa cử suốt đời.
Nhưng đó chỉ mới là hình phạt cho tội gian lận.
Bọn chúng còn hối lộ giám khảo, trộm đề thi, tội này còn nghiêm trọng hơn gian lận.
Theo luật, hối lộ mệnh quan triều đình sẽ bị chém ngang lưng.
Khi Lạc Thanh Hàn quyết định chém những người này, Đổng Minh Xuân không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Điện hạ, ngài nên suy nghĩ kỹ.”
Nếu bản án này được đưa ra, có nghĩa là Thái tử đã cùng lúc đắc tội mười mấy thế gia.
Lạc Thanh Hàn phớt lờ lời khuyên của ông, trực tiếp đóng ấn Thái tử vào bản án.
Đổng Minh Xuân nhìn bản án trước mặt, nghĩ tới chuyện tiếp theo xảy ra, trên người toát mồ hôi lạnh.
Khi Thái tử cầm khẩu cung và bản án đến cung Vị Ương đã là giờ Thìn.
Có hai mươi người đang quỳ trước cổng cung Vị Ương.
Lạc Thanh Hàn nhìn kỹ, chính là người nhà của mười lăm sĩ tử gian lận.
Bọn họ đã biết chuyện con cháu nhà mình bị bắt quả tang gian lận khoa cử, nên vào cung cầu kiến Hoàng đế, xin Hoàng đế giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho con cháu không hiểu chuyện.
Tuy nhiên, Hoàng đế nói mình bị bệnh, không chịu lộ mặt.
Bọn họ hết cách, đành quỳ bên ngoài cung Vị Ương, muốn dùng cách này để Hoàng đế cảm động.
Kết quả, bọn họ chưa đợi được Hoàng đế bớt giận, lại thấy Thái tử đến.
Lúc bọn họ thấy Thái tử xuất hiện, ánh mắt tức thì trở nên không thiện cảm.
Lạc Thanh Hàn cảm nhận được đám người này rất hận hắn.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn đi ngang qua đám người này bước vào cung Vị Ương, khấu kiến Hoàng đế, trình lên khẩu cung và bản án của mình.
Hoàng đế nhìn những thứ được trình lên, im lặng hồi lâu mới nói.
“Con quyết định làm như vậy?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nếu nhi thần đã đi bước đầu tiên, sẽ không quay đầu lại.”
Hoàng đế nghĩ đến đám người quỳ bên ngoài, do dự một chút, không khỏi khuyên nhủ thêm vài câu.
“Chuyện này hay là giải quyết âm thầm đi, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nếu làm ầm lên, người khác sẽ cho rằng con cố ý nhân cơ hội chèn ép Nhị hoàng tử.”
Lạc Thanh Hàn không muốn giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh nói một câu.
“Đúng sai tại lòng người, nhi thần không thẹn với lòng.”
Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ nói “Trẫm không biết tính cách cố chấp này của con rốt cuộc là giống ai, cũng không biết tính cách này của con rốt cuộc tốt hay xấu, tóm lại con cũng nên vừa phải thôi.”
Ông cầm ngọc tỷ bên cạnh, ấn lên bản án.
Bản án này đã có hiệu lực.
Cam Phúc hai tay cầm bản án bước sang một bên.
Hoàng đế quay sang hỏi về Nhị hoàng tử.
Lạc Thanh Hàn thành thật nói “Nhị hoàng huynh hiện đang bị giam giữ trong đại lao Hình bộ, chờ phụ hoàng xử phạt.”
Hoàng đế chậm rãi xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hỏi “Con nghĩ nên xử phạt nó thế nào?”
Lạc Thanh Hàn “Huynh ấy là hoàng huynh của nhi thần, nhi thần không muốn ra tay tàn nhẫn với huynh ấy, nhưng khoa cử lần này xảy ra chuyện lộ đề thi hai lần liên tiếp, huynh ấy là một trong những chủ khảo, nếu không nghiêm trị, e là không thể ăn nói với sĩ tử trong thiên hạ.”
“Ý con là, muốn nghiêm trị Nhị hoàng tử?”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu cụp mắt, bày ra dáng vẻ khiêm tốn “Quốc pháp và tình lý khó mà vẹn toàn, nhi thần cũng không biết nên làm thế nào, lúc này đành phải xin chỉ ý của phụ hoàng.”
Hoàng đế khá hài lòng với phản ứng của hắn.
Tuy Thái tử có ưu điểm là trẻ tuổi, nhưng trẻ tuổi cũng có khuyết điểm trẻ tuổi, ví như xử lý chuyện chưa đủ lão luyện.
Vào thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào phụ hoàng này đưa ra chủ ý.
Hoàng đế thở dài “Chuyện này quả thật là lỗi của Nhị hoàng tử, phạt thì phải phạt, vừa hay tuổi tác Nhị hoàng tử cũng đã lớn, đến lúc phong vương cho nó rồi.”
Ông triệu Bỉnh bút thái giám đến, bắt đầu soạn chỉ.
Sắc phong Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên làm U vương, ban đất phong quận U Vân, lập tức đến đất phong, không có lệnh không được về kinh.
Thánh chỉ này nhìn thì như là phần thưởng, nhưng thật ra là hình phạt.
Càng đừng nói đến phong hiệu U vương có điềm gở, quận U Vân này rất hẻo lánh, nói là khỉ ho cò gáy cũng không ngoa.
Khi Lạc Vân Hiên đến nơi đó, cuộc sống ngày sau chắc chắn rất khó khăn.
Quan trọng nhất là quận U Vân cách Thịnh Kinh rất xa.
Lạc Vân Hiên đi như vậy, có nghĩa là y bị ép phải rời xa trung tâm chính trị, nếu sau này Thịnh Kinh xảy ra chuyện gì, y ở nơi chân trời rất khó biết được.
Nói cách khác, y đã mất tư cách tranh giành ngôi vị.
Hình phạt này đối với Lạc Vân Hiên còn khó chịu hơn cả việc giế.t chết y.
Nhưng khi nhận được thánh chỉ, y phải cố giả như rất vui mừng.
Y vào cung tạ ơn phụ hoàng, đồng thời cũng muốn từ biệt.
Hoàng đế cho người hầu xung quanh lui xuống hết, trong phòng chỉ còn lại ông và Lạc Vân Hiên.
Hai cha con nói chuyện hết một canh giờ.
Không ai biết họ nói gì.
Khi Lạc Vân Hiên bước ra khỏi cung Vị Ương, tuyệt vọng trên mặt y đã biến mất.
Y khôi phục dáng vẻ ôn hòa nho nhã trước đây, mỉm cười với Cam Phúc.
“Sau khi ta đi, hãy thay ta chăm sóc phụ hoàng.”
Cam Phúc vội nói “Hầu hạ bệ hạ là phận sự của nô tài, vương gia không cần khách khí như vậy.”
Lạc Vân Hiên khấu đầu ba lần trước cổng cung Vị Ương, rồi lưu luyến rời đi.
Chiều hôm đó, xe ngựa của U vương rời khỏi thành Thịnh Kinh, hướng về quận U Vân xa xôi.
Chuyện này đến tai Tây Lăng vương, ông không khỏi bật cười.
“Hoàng đế cáo già này, cố ý đuổi Lạc Vân Hiên đi, ngoài mặt là muốn an ủi sĩ tử trong thiên hạ, thực chất là muốn nhân cơ hội để Lạc Vân Hiên tránh xa Thịnh Kinh đầy thị phi, nhìn theo cách này, có vẻ như Hoàng đế yêu thích nhất vẫn là đứa con trai thứ hai Lạc Vân Hiên này.”
Tạ Sơ Tuyết rót đầy ly rượu cho ông, nhẹ nhàng hỏi “Có cần phái người đi ngăn cản Lạc Vân Hiên không?”
Tây Lăng vương “Không cần, Phương quản sự đã đích thân đuổi theo rồi, hắn ra tay, Lạc Vân Hiên tuyệt đối chạy không thoát.”
Nghĩ đến Phương quản sự xấu xí kia, Tạ Sơ Tuyết cảm thấy hơi nghi ngờ.
Nàng thăm dò hỏi “Phụ vương, người thật sự tin tưởng Phương Vô Tửu sao? Tuy hắn giúp người rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc, sau lưng hắn còn có Huyền Môn. Chúng ta không hiểu rõ Huyền Môn, lỡ như Huyền Môn có ý định xấu, có ý muốn hại người thì làm sao?”
Tây Lăng vương nhấp một ngụm rượu, hơi híp mắt lại.
“Con yên tâm, ta có sai người theo dõi hắn, nếu hắn thật sự có mưu đồ bất chính, người kia sẽ lập tức giết hắn.”
Tạ Sơ Tuyết yên tâm hơn “Vẫn là phụ vương nghĩ chu đáo.”
Tây Lăng vương đặt ly rượu xuống “Quà sinh thần của Thái hậu chuẩn bị xong chưa?”
Tạ Sơ Tuyết “Chuẩn bị xong rồi.”
Tây Lăng vương đứng lên “Đưa ta đi xem thử.”
Tạ Sơ Tuyết mỉm cười “Vâng.”